Mặt trời còn chưa ló dạng Sở Thương Dạ đã chuẩn bị xuống núi, hắn lưu luyến vén đi tóc mai cho nàng, môi nhẹ lướt trên trán nàng đặt lên đó một nụ hôn.
Sở dĩ hắn chọn trước khi nàng thức dậy để rời đi là vì sợ khi nàng dậy rồi, nàng sẽ không nỡ để hắn đi, hắn cũng sẽ mềm lòng mà không nỡ rời xa nàng.
Hắn ôn nhu nhìn nàng, bao nhiêu tình cảm của hắn dành cho nàng chỉ qua một ánh mắt là có thể nhìn thấu.
- Đi thôi, nếu không đi trời sẽ sáng mất
- Ta biết rồi, đi thôi
Mục Thu Thanh hối thúc hắn, lần này y lại muốn cùng hắn xuống núi, sư phụ nàng cũng nói để y theo cùng giúp một tay, mọi sự sẽ thuận lợi hơn, hắn cũng không từ chối.
Khi Nghê Thường thức giấc hai người đã xuống núi lâu rồi, thật ra khi hắn đến xem nàng, nàng đã thức giấc, chỉ là nàng cố tình không để hắn biết.
Thật ra nàng đang trốn tránh, nàng sợ khi nàng thức giấc, khoảnh khắc chia xa đó nàng thật sự không muốn chấp nhận, nàng sợ bản thân sẽ rơi lệ, sợ hắn sẽ đau lòng không nỡ rời đi.
Sinh ra ở trên cành cao, ai cũng có những điều thân bất do kỷ, nàng hiểu, cái gì nàng cũng đều hiểu chỉ là có những thứ nàng không muốn chấp nhận, nàng muốn ngang bướng làm theo ý mình.
Được rồi, đồ nhi tốt của ta, bọn họ đã đi lâu rồi, đừng có ngẩn người ra đấy nữa, sẽ không có chuyện gì đâu
Nghê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-luu-manh/3683954/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.