- Ca ca, lâu rồi không gặp a!
Nghê Thường ăn quá no nên muốn ra ngoài đi dạo một chút, Diệp Thường Phong cũng theo sau nàng.
- Quả thật là lâu rồi, đại hôn của muội ca ca không đến được, muội không giận ta đó chứ
Diệp Thường Phong trái ngược với vẻ mặt cương trực ban nãy, hiện tại hắn chỉ dùng sự nhu hoà cùng cưng chiều đối mặt với muội muội.
Nghê Thường nũng nịu cọ cọ vào cánh tay ca ca, những lúc nên hiểu chuyện thì nàng sẽ hiểu chuyện, nàng biết ca ca có công vụ nên không thể tự ý hồi kinh.
- Không giận, dù gì sau này ca ca sẽ bù đắp cho muội mà, muội phải làm nũng đòi quà với ca ca nữa
- Muội đó, vẫn như lúc nhỏ, nhưng ai bảo muội là bảo bối nhỏ của chúng ta chứ
Hắn chỉ có một muội muội, từ khi sinh ra đã là viên minh châu trong lòng Diệp gia, đến mắng một câu cũng không nỡ.
- Thế tử phi đã có phu quân mà vẫn lén lút ở cùng nam nhân khác, mọi người biết sẽ nghĩ thế nào đây?
Nàng cùng ca ca nhìn Lưu Dục Lê bằng ánh mắt quái dị như nhìn một sinh vật kỳ quái nào đó, không nói hai người cùng mang họ Diệp, chỉ riêng gương mặt có năm phần giống nhau vẫn không nhìn ra được không biết nàng ta có bị lừa đá hay không nữa?!
- Ngươi bị lừa đá à, bọn ta là quang minh chính đại, lén lút khi nào
- Ngươi tự thừa nhận rồi
- Ta thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-luu-manh/3629740/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.