Chương trước
Chương sau
- Sở Mạch Quân! Ông vừa đi đâu về đấy?!

- Nương tử, nàng có rảnh nghe ta nguỵ biện, à không, giải thích một chút

Nghê Thường bên ngoài chậc lưỡi, hóa ra uy danh vang xa là vậy nhưng Sở vương gia lại là một người sợ thê tử.

- Tốt nhất là có một cái lý do chính đáng, bằng không ta liền đánh gãy chân ông

Tiêu Nhu cầm trong tay cây roi đúc bằng vàng nguyên chất, cộng với thân thủ của bà ấy quả thật đánh xuống sẽ tàn phế thôi.

Cảnh này nàng cũng không mấy xa lạ gì, chẳng phải trong Diệp gia của nàng vẫn thường xảy ra hay sao, chỉ là phụ thân nàng khổ hơn nhiều, ông ấy là một quan văn, còn mẫu thân nàng lại là một nữ võ sư.

- Ây da, hai đứa đừng có đứng bên ngoài, đi chỗ khác chơi, nơi người lớn nói chuyện

Sở vương đột nhiên dời chú ý lên Sở Thương Dạ cùng Nghê Thường đang đứng hóng ở cửa, nàng không dám lên tiếng liền kéo hắn chuồn mất, dù sao mặt mũi vương gia là rất lớn a!

- Làm sai còn sợ mất mặt sao, hừ, tiểu thiếp bé nhỏ của ông ban sáng còn kháy đều ta đấy

- Nàng ta có liên quan gì đến ta đâu, nàng có gì từ từ nói, đừng động tay động chân mà

- Hừ

Tiêu Nhu hừ lạnh, bà biết ông ấy không có gan đi tìm công chúa kia, nhân phẩm của Sở vương bà hiểu rõ nhất chỉ là hạ triều xong ông ấy lại không thấy tăm hơi làm bà lo lắng, phải biết hoàng đế chỉ chờ cơ hội để ra tay mà thôi.

- Nàng xem, chẳng phải rất lâu rồi nàng chưa có ăn điểm tâm của cửa tiệm phía nam thành sao, ta đến đó mua cho nàng mà

- Thật sao?

- Chẳng có gì thật hơn đâu, nương tử, nàng xem, có thể đem cất cây thước đó được chưa



- Được

-

Sở Mạch Quân thở ra một hơi, suýt nữa thì khiến ông chịu đòn oan rồi, mà cái nữ nhân đáng hận kia làm một bình hoa trang trí chẳng phải là được rồi sao, dù sao trong phủ vẫn là chu cấp bà ta rất tốt, khi không lại phá hoại tình cảm phu thê tốt đẹp của hai người.

- Nàng đừng ngạc nhiên, hai người họ trước giờ vẫn là như vậy đấy

Hắn giải thích cho nàng, Nghê Thường gật gật đầu hiểu rõ, chuyện này đối nàng nào có hiếm lạ gì, nhưng mà một người tay nắm vạn quân lại sợ thê tử nàng có chút bất ngờ. Nhưng mà như vậy nàng càng tin tưởng hắn !

- Ta nào có ngạc nhiên, cảnh này ta cũng quá quen rồi

- Xem ra sợ thê tử đang dần trở nên thịnh hành nhỉ, ta phải cố gắng học tập a!

- Cái đó cũng cần phải học à?

- Đương nhiên

- À đúng rồi, sứ thần đến chắc là sẽ có yến tiệc đúng không?

- Cái đó là điều không thể tránh khỏi rồi

Chính điện lộng lẫy hoa lệ, từng tốp vũ công ca múa yểu điệu, tiếng nhạc đệm vang lên không dứt.

Hoàng đế cùng Đức phi ngồi trên ghế rồng ánh mắt đưa tình, tiếp đó là hoàng hậu ung dung thưởng rượu. Nghê Thường có phần phục hoàng hậu rồi, phu quân đang tình tứ cùng nữ nhân khác trái lại bà ấy vẫn là cái dáng vẻ xem nhẹ.

Do bà ấy che giấu tâm tư quá kỹ ?

Hay có thể nói là bà ấy đã chết tâm hoàn toàn rồi?

Cũng đúng, bản thân đường đường là danh gia khuê tú được hoàng gia dùng nghi thức long trọng đón vào cung trở thành chính cung mẫu nghi thiên hạ, vậy mà hoàng đế chẳng ngó ngàng đến.



Ngược lại cung nữ thân cận theo bà từ nhỏ lại trèo lên giường phu quân bà, bọn họ còn trước mặt bà ân ân ái ái.

Thử hỏi nữ nhân cao ngạo như bà làm sao có thể chấp nhận!

Hoàng thượng, hôm nay sứ thần đến thăm, lần trước một điệu múa của thế tử phi kinh diễm biết bao, sao không lệnh nàng ấy múa một điệu góp vui

Thứ nhất đây chính là tiếp đón ngoại quốc, lại nói bảo một thế tử phi như nàng ra múa góp vui chẳng phải là sỉ nhục nàng giống như vũ công sao?

Thứ hai chính là bà ta nói ra lệnh chứ không phải là mời càng chứng tỏ bà ta muốn bắt nàng như một nô tài mà làm việc, mà nàng thì làm sao để bản thân

uất ức như vậy.

- Ây dô, đám vũ công kia thật là chẳng ra làm sao cả, đến múa một điệu mà khiến Đức phi nương nương không hài lòng...

...Hay là đem bọn họ ra trảm, Đức phi nương nương, ta nói thế này có được

không?

- Thế tử phi cần gì làm lớn chuyện vậy, bổn cung thấy là con mắt của Đức phi không tốt thôi, có lẽ dạo này mệt mỏi quá, tha được thì cứ tha

Hoàng hậu vậy mà đứng về phía nàng, một Đức phi tay không dính nước như bà ta thì có làm nên chuyện gì mà mệt mỏi, đây chẳng phải là ám chỉ hoàng để ngày ngày cùng bà ta quyến luyến không rời hay sao?

Mà trong triều ai chả biết chuyện này, bọn họ còn nói Đức phi là một hoạ quốc yêu phi, hoàng hậu nhắc đến khiến quần thần dấy lên lòng bất mãn càng sâu đối với bà ta, mà hoàng hậu lại càng được lòng quần thần.

- Hoàng hậu nương nương nói đúng, là nương nương nhân từ, thần phụ xin học hỏi

- Được rồi, chỉ là chuyện mấy vũ công thôi mà, ầm ĩ cái gì, trẫm còn ngồi ở đây

Hoàng đế mở miệng phá giải bức bách trong cung điện, ông ta để ý nhất là mặt mũi, trong nhà đóng cửa ầm ĩ không nói, hiện tại đang có mặt là văn võ bá quan, , còn có cả sứ thần nước khác, không thể để mặt mũi mất sạch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.