- Sở Mạch Quân! Ông vừa đi đâu về đấy?!
- Nương tử, nàng có rảnh nghe ta nguỵ biện, à không, giải thích một chút
Nghê Thường bên ngoài chậc lưỡi, hóa ra uy danh vang xa là vậy nhưng Sở vương gia lại là một người sợ thê tử.
- Tốt nhất là có một cái lý do chính đáng, bằng không ta liền đánh gãy chân ông
Tiêu Nhu cầm trong tay cây roi đúc bằng vàng nguyên chất, cộng với thân thủ của bà ấy quả thật đánh xuống sẽ tàn phế thôi.
Cảnh này nàng cũng không mấy xa lạ gì, chẳng phải trong Diệp gia của nàng vẫn thường xảy ra hay sao, chỉ là phụ thân nàng khổ hơn nhiều, ông ấy là một quan văn, còn mẫu thân nàng lại là một nữ võ sư.
- Ây da, hai đứa đừng có đứng bên ngoài, đi chỗ khác chơi, nơi người lớn nói chuyện
Sở vương đột nhiên dời chú ý lên Sở Thương Dạ cùng Nghê Thường đang đứng hóng ở cửa, nàng không dám lên tiếng liền kéo hắn chuồn mất, dù sao mặt mũi vương gia là rất lớn a!
- Làm sai còn sợ mất mặt sao, hừ, tiểu thiếp bé nhỏ của ông ban sáng còn kháy đều ta đấy
- Nàng ta có liên quan gì đến ta đâu, nàng có gì từ từ nói, đừng động tay động chân mà
- Hừ
Tiêu Nhu hừ lạnh, bà biết ông ấy không có gan đi tìm công chúa kia, nhân phẩm của Sở vương bà hiểu rõ nhất chỉ là hạ triều xong ông ấy lại không thấy tăm hơi làm bà lo lắng, phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-luu-manh/3623393/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.