Cả buổi Lý tiên sinh cứ thao thao bất tuyệt giảng nghĩa mấy câu trong Luận Ngữ, bản thân Nghê Thường cái hiểu cái không cứ ngáp lấy ngáp để.
- Nghê Thường, trò đứng dậy
Lý Tường từ đầu đến cuối đã chú ý đến nàng, nhiều hơn vẫn là không hài lòng, lần này chắc là muốn ra câu hỏi cho nàng.
- Triêu văn Đạo, tịch tử khả hỷ, trò nói xem đây là có ý nghĩa gì?
- Không biết
- Tại sao lại không biết
- Ta cũng không biết bản thân tại sao lại không biết, ngài là tiên sinh đương nhiên ngài biết, còn ta làm sao mà biết
- Câu này ta vừa giảng xong, trò không chú ý lại còn cãi bướng
Lý Tường tức giận nhíu mày, đây là lần đầu ông gặp học trò giống như nàng, đã không hiểu gì lại còn không sợ mà cãi lại.
- Vậy cho hỏi tiên sinh, câu này có nghĩa là gì?
- Câu này có nghĩa Sáng nghe đạo, tối đến chết cũng vui lòng, ban ngày thấu hiểu đạo lý, cho dù tối đến chết đi cũng không có gì hối tiếc
- Vậy tại sao lại phải chết, thấu hiểu đạo lý lại chết đi thì thật đáng tiếc nha, nói như vậy kẻ hiểu đạo lý đều chết hết rồi
- Trò đúng là khiến ta tức chết mà! Mau ra ngoài đứng phạt cho ta
- Haiz, không ngờ lão nương lại có ngày hôm nay
Nghê Thường đứng dậy ỉu xìu rời đi, đến khi ra khỏi cửa liền trở mặt một bộ đắc ý.
" Lão tiên sinh này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-luu-manh/3620503/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.