Cả người nàng nóng rang, không nói nên lời, nàng chỉ cảm thấy cơ thể của nàng đều bị nam nhân sờ qua, toàn bộ đều là hơi thở nam tính.
Không sai! Nàng nhất định đang nằm mơ, bằng không nàng làm sao có thể nhìn thấy hắn cơ chứ?
Nhưng mà người nam nhân này sao lại chân thực đến như vậy?
"Ân....." Nàng mở đôi mắt to, có chút mờ mịt không biết phải làm sao, trước mắt nhìn thấy khuôn mặt của một người, làm cho Sở Nhụy cảm thấy mình vẫn nằm trong mộng.
"Tỉnh lại." Nhiếp Thư Thần ngẫn đầu lên nhìn nàng, thân hình cao lớn vẫn không động đậy nằm ở trên người nàng không đứng dậy, cánh tay chuyển động, con ngươi nhìn khuôn mặt nhỏ nhấn kinh ngạc của nàng, ít khi biểu lộ hứng thú đối với nàng.
"Ngươi......" Sở Nhụy bây giờ mới thực sự tỉnh táo, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về người nam nhân, lắp bắp hỏi:" Ngươi, làm sao ngươi có thể ở trong này."
Nhiếp Thư Thần nhìn khuôn mặt lúc trắng lúc hồng của nàng, đôi mắt to đang trừng, khó có thể tinh được, môi anh đào bởi vì kinh ngạc mà giương lên.
Thật đáng yêu! Đáng yêu đến nổi hận không thể ôm nàng thân mật một phen. Khuôn mặt của nàng như thế này mới chân thực làm sao?
Lần đầu tiên gặp hắn nàng lúc nào cũng gọi hắn là 'Gia', trên khuôn mặt xinh đẹp lúc nào cũng giả giả cười cười, trong mắt không giấu được vẻ mặt kinh thường......Nàng căn bản không biết khi hắn nhìn thấy nàng liền nhớ tới câu nói 'Khẩu phật tâm xà.'
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-khong-mac-gia-troi-y/3077437/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.