“Ha ha, nói bậy bạ gì đó, sao làm thế được chứ” Long Cẩn cười ôn hòa nói, “Ta chỉ sợ ngươisay quá, vừa vào tới phòng đã lăng ra đất mà ngủ, bỏ lỡ một ngày tốt đẹp như hôm nay. Ai, bây giờ người cũng đã đưa tới phòng rồi, thấy ngươi đi vào, vi huynh cũng về cung đây“.
”Tốt nhất là như thế” Long Ngọc nhẹ giọng nói thầm một câu, sau đó thô lỗ đẩy cửa phòng ra, bước vàophòng, 'rầm' một tiếng đóng cửa lại.
Hai mắt của Long Cẩn tràn đầy ý cười.
Quá thô lỗ... Không sợ mạnh bạo như thế sẽ khiến mĩ nữ trong phòng hoảng sợ sao?
Nhìn chằm chằm vào chữ 'Hỉ' màu đỏ chói mắt trên cửa, Long Cẩn lắc đầu, xoay người rời đi.
Anh mắt lại lơ đãng liếc về phía mấy đại thần trong mắt tỏa ra tia tò mò,Long Cẩn trêu ghẹo, “Các ái khanh sao còn chưa đi? Không lẽ muốn LongNgọc động phòng xong rồi ra tiễn các ngươi đi?”
”A...” dưới ánh mắt ôn hòa của bạn hoàng thượng, da đầu mấy vị đại thần run lên.
Đi theo hai anh em nhà này bao nhiêu năm nay, sao họ lại không hiểu tínhcách của hai người chứ? Hoàng thượng nhìn bề ngoài thì ôn nhuận nhưngọc, dễ chịu dễ sống chung nhưng trong bụng thì nham hiểm khỏi phảinói, tiếu lý tàng đao. Còn nhiếp chính vương thì y chan bề ngoài củahắn, lãnh khốc vô tình!
Nếu bọn họ dám đứng ở ngoài nhìn trộmvương gia động phòng thì... Vị nhiếp chính vương kia nhất định sẽ 'đưa'bọn họ đi ra ngoài rất thảm a!
Đến lúc đó cho dù có gãy tay hay gãy chân gì đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-hau-cung-man/759715/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.