“Các ngươi tự giải quyết đi, mỗi người 50 roi, chỉ có thể nhiều hơn chứ không được ít đi!” Dứt lời, liền xoay người nghênh ngang bỏ đi.
“Vẫn còn cười!”
Nhìn con gái cười cười, giống như một con hồ ly, nụ cười xinh đẹp mà suốt ba năm qua nàng chưa được nhìn đến.
Diệp Lâm thị vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng lại cảm thấy đau lòng và an ủi.
“Làm cho cha con tức giận con còn cười được!”
“Mẹ….”
Diệp Mộ Liễu làm nũng.
“Đừng nhìn ta, ta không biết gì.”
Diệp Lâm thị dí ngón tay vào trán con gái, cười mắng.
“ Ta đi xem cha con, các ngươi tự mình giải quyết đi. ”
Dứt lời nhấc chân ra ngoài. Đứng ngay ở cửa còn nhìn lại nói :
“ Cha con tức giận, tạm thời sẽ không hết được. Nhưng nếu ông ấy đã đồng ý hôn sự của các ngươi, về phía Hoàng thượng ông ấy sẽ nghĩ biện pháp, các ngươi cứ yên tâm đi. ”
“ Nhưng mà tạm thời các ngươi không thể ở trong phủ rồi, ở phía Tây chúng ta có một căn nhà, các ngươi chuyển qua đó ở đi. Đợi ta khuyên giải ông ấy hết giận, các ngươi lại trở về, được không ? ”
“Cảm ơn mẹ!”
“Cảm ơn bá mẫu!” Hai người nhìn nhau cười đáp.
“Còn gọi là bá mẫu?” Diệp Lâm thị nhìn đôi bích nhân trước mắt, trai tài, gái sắc, quần anh tụ hội, trong lòng có chút an ủi, không khỏi trêu ghẹo.
“ Cảm ơn… mẹ ! ” Lý Ngọc ngẩn ra, chần chờ một lúc, hắn lại cười vui vẻ, hào phóng nói : “ Nhất định con sẽ chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/33141/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.