“Liễu Nhi, nàng thật tốt. Rốt cuộc ta cũng có thể tin ông trời vẫn đối với ta không tệ. Kiếp này có thể để cho ta gặp nàng, thật sự quá tốt rồi!”
“Lý Ngọc.”
Trong lòng Diệp Mộ Liễu rung động, nàng đưa tay xoa mặt hắn, đau lòng nói:
“Ta không biết trước kia chàng chịu đựng những gì. Nhưng mà kể từ hôm nay ta sẽ ở cùng một chỗ với chàng. Bất luận có bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu trắc trở, ta đều sẽ đứng bên cạnh chàng!”
“Liễu Nhi, ta biết, ta biết nàng sẽ làm như vậy.”
Từ giây phút lúc nàng không do dự ôm lấy hắn nhảy xuống vách núi đen, hắn đã biết nàng có thể cùng hắn đồng sinh cộng tử, là cô gái đáng để cho hắn tâm tâm toàn ý quy trọng.
“Nhưng mà ta cần thời gian. Ta phải vào kinh dự thi, thi đỗ Trạng Nguyên. Như vậy sau này ở trong gia tộc của ta mới không bị bắt nạt! Ta mới có thể lấy lại quyền thế trong gia tộc vốn thuộc về ta!”
“Cho nên, Liễu Nhi, chờ ta được không?”
Lý Ngọc gỡ mảnh ngọc bội hình Phượng bên hông xuống, tự tay đeo cho nàng.
“Chờ ta công thành danh toại, ta nhất định sẽ quay trở về cưới nàng!”
“Nói như vậy, chàng sẽ đi thật sao?”
Diệp Mộ Liễu kinh ngạc nhìn hắn, giống như nàng không ngờ sau khi trải qua ân ái, nàng và nam tử mình yêu thương cách xa chân trời góc bể.
“Ưm”
Hắn dịu dàng vuốt mái tóc xõa xuống bên tai, trịnh trọng gật đầu, rũ mắt xuống, hàng mi dài che khuất cảm xúc trong mắt.
“Nhưng mà, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/33129/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.