“Cái gì gọi là cơ duyên? Nói như vậy, Lãnh cô nương cũng không nắm chắc bệnh của Hoàng thúc có thể chữa trị sao? "
Thân hình Lý Ngọc run lên, nụ cười xuất hiện trên gương mặt trong nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng.
" Có phải phối dược của Lãnh cô nương còn thiếu gì, ngươi nói cho Trẫm, Trẫm lập tức cho người đi tìm. "
Gật đầu, vẻ mặt Lãnh Hàn Yên có chút ủ rũ.
" Hoàng thượng cũng biết, trước đó mấy ngày ta thay sư phó đợi ở tuyết sơn chờ trân châu tuyết - mười năm hoa nở, mười năm kết quả. Dưới sự trợ giúp của Du đại nhân, độc môn của ta dự định làm thánh vật giải độc trân châu tuyết đã sắp thuận lợi lấy được đến tay, nhưng mà… "
" Nhưng mà cái gì? Có phải tôn sư không chịu giao ra trân châu tuyết không? "
Nghe vậy, Lý Ngọc lo lắng hỏi.
" Không phải như vậy, sư phó tuy tính tình cổ quái nhưng đối với đồ nhi là ta lại rất yêu thương. Cho nên chỉ cần ta xin sư phó hạt trân châu tuyết này, sư phó nhất định sẽ không từ chối. Thứ ta lo lắng là vị thuốc khác. "
Lãnh Hàn Yên nhíu mày, ánh mắt đầy phức tạp.
" Nếu ngay từ lúc Vương gia trúng độc có thể được chữa trị kịp thời thì chỉ cần hạt trân châu tuyết này có thể giải hết độc trong cơ thể của hắn. Nếu ta đoán không sai, lúc đó Vương gia mạnh mẽ vận công áp chế độc tố, không được xử lý đúng lúc, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2894233/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.