“Còn cái gì nữa?”
Trong lòng Lý Ngọc trầm xuống, giọng nói khẩn trương.
“Hơn nữa càng phát tác thường xuyên, thời gian hôn mê cũng lâu hơn. Đến cuối cùng... vài ngày cuối cùng, Vương gia vẫn ở trong trạng thái hôn mê cho đến lúc chết...”
Mỗi từ mỗi câu của Chu thái y như càng đâm sâu vào lòng Lý Ngọc, đến cuối cùng, lòng hắn như có một hòn đá ngàn cân đè nặng, khó thở...
“Chu thái y, dù bất cứ biện pháp nào, ngươi đều phải bảo trụ Hoàng thúc cho Trẫm.”
Hai tay nắm chặt thành quyền, lộ ra kinh mạch màu xanh, Lý Ngọc gằn từng tiếng, âm thanh lạnh lẽo như đến từ địa ngục.
“Nếu không, lúc Hoàng thúc tắt thở là lúc mạng các ngươi cũng không còn.”
“Thần...”
Chu thái y đổ mồ hôi lạnh, đối mặt với Đế vương không phân rõ phải trái, thật không biết nói gì.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở của mọi người trong phòng...
“Hoàng thượng...”
Nam tử nằm trên giường đột nhiên mở mắt, âm thanh khàn khàn nhưng hết sức rõ ràng.
“Hoàng thượng khổ tâm vì vi thần, thần vô cùng cảm kích. Nhưng Hoàng thượng, đừng làm khó dễ Chu thái y, hắn đã cố gắng hết sức...”
“Hoàng thúc, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh.”
Nhìn nam tử nằm trên giường đang mỉm cười với mình, đáy mắt đầy ôn nhu, âm thanh Lý Ngọc nghẹn ngào, ba bước thành hai bước đến trước mặt Lý Ly, gắt gao cầm chặt tay hắn.
“Người... có khỏe không?”
“Ta vẫn còn tốt, Hoàng thượng bảo bọn họ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2894221/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.