“Liễu Nhi...”
Đao quang kiếm ảnh trước mắt dần dần mơ hồ.
Giờ phút này, giết chóc và huyết tinh như không có quan hệ gì tới hắn.
Lý Ngọc đưa tay lau vết máu trên mặt Diệp Mộ Liễu, nhưng càng lau càng nhiều, càng lau lại càng nhiều, giống như lau thế nào cũng không sạch...
“Diệp Mộ Liễu, nàng không được phép chết. Có nghe không, nàng phải sống lại cho ta.”
Liều mạng lay lay nữ tử trong lòng, sắc mặt Lý Ngọc trắng bệch như tờ giấy, hai mắt đỏ lên, như không có tiêu cự, trống rỗng.
“Nếu nàng chết, ta sẽ giết cha mẹ nàng, sau đó giết mình, để chúng ta có thể cùng nhau ở dưới Hoàng tuyền. Nàng có nghe thấy không? Tuyệt đối sẽ không để tính toán của nàng được thành công. Nếu nàng chết, đời này, kiếp này, tam sinh tam thế, đời đời kiếp kiếp, nàng và ta sẽ trở thành người xa lạ!”
“Hoàng thượng... Người nén bi thương! Hoàng hậu nương nương đã chết, người để cho nàng an tâm đi thôi...”
Chiến đấu dần dần kết thúc, Lý Ngọc điên cuồng, làm cấm vệ quân hết sức sợ hãi, đưa mắt nhìn nhau, không ai dám phát ra tiếng động.
Mãi đến khi cấm vệ quân kết thúc chiến đấu, đưa đầu Cổ Trung tới gặp Lý Ngọc, mới cẩn thận khuyên giải.
“Không, Liễu Nhi nàng không chết! Nàng sẽ không chết! Nàng còn chưa cùng Trẫm sinh con dưỡng cái, nàng còn chưa cùng Trẫm đi khắp Đông Thương quốc đại giang nam bắc, nàng còn chưa cùng Trẫm bạch đầu giai lão, nàng sao có thể chết được?”
Dán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2894153/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.