Mũi tên như mưa nhất thời chậm lại, thấy vậy, trong lòng Diệp Mộ Liễu vui vẻ, nàng biết một ván này chính là nàng đã thành công.
“Thanh nhi, đi mau!”
Nếu bọn họ không muốn mạng của nàng, có nghĩa là các nàng vẫn còn con đường sống.
Lúc này không đi thì đợi đến lúc nào?
Thanh nhi nhanh chóng nhìn Diệp Mộ Liễu một cái, đôi mắt thâm thúy như biển. Không chần chờ nữa, nàng vươn người nhảy lên, dẫm lên đầu vai Diệp Mộ Liễu, nhảy lên con ngựa chạy như điên về phía trước.
“Nương nương, chịu đựng, chờ ta!”
Tiếng của Thanh nhi theo gió từ xa truyền đến, khóe môi Diệp Mộ Liễu nhếch lên, xoay người nghênh đón lấy đám người áo đen...
“Hoàng hậu nương nương quả nhiên có mưu kế hay!”
Trong nháy mắt, một đám người áo đen vây quanh Diệp Mộ Liễu.
Người áo đen cầm đầu, trong đó có mấy người ra hiệu bằng mắt, lập tức có một đám nhỏ người áo đen bỏ Diệp Mộ Liễu biến mất trong rừng rậm đuổi theo Thanh nhi.
“Cư nhiên dùng thân thể của mình làm tiền cược. Có phải nương nương nghĩ chúng ta không dám giết nương nương đấy chứ?”
Thanh nhi, xem ra ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây, còn lại phải xem vào bản thân ngươi rồi.
Trong lòng thầm cầu nguyện, Diệp Mộ Liễu nhếch môi cười quyến rũ.
“Cứ tưởng là ai, thì ra là Cổ tổng quản!”
Âm thanh the thé mang theo sự quen thuộc, không phải Cổ Trung tâm phúc bên người Thái hậu thì còn ai đây?
“ Nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2894145/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.