Thấy vậy, trong lòng nàng tức giận càng lớn, vì vậy không chút nghĩ ngợi hỏi:
“Nếu Hoàng thượng nói tiểu Lý tử và Triệu Ngũ là ẩu đả mà chết, thế nô tì có một nghi vấn. Vì sao Triệu Ngũ lại không biết vì sao chết trong giếng cạn?”
Thật ra trong lòng nàng nghi vấn đâu phải chỉ có một điều, mà tất cả từ ngữ hiện tại, nhiều người ở đây làm sao nàng có thể nói ra khỏi miệng?
Ngay cả lời vừa nói cũng chỉ là nói ra trong lúc tức giận mà thôi.
“Như thế nào? Hoàng hậu còn hoài nghi lời nói của Trẫm sao?”
Ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Mộ Liễu một cái, Lý Ngọc không thay đổi nói.
“Thật ra đáp án cũng không khó để đoán. Triệu Ngũ sau khi giết người xong, vì trong lòng sợ hãi nên mới bỏ trốn. Ai ngờ đêm hôm khó nhìn, trong lúc hoảng hốt và chạy lung tung nên mới có thể rơi xuống giếng cạn ở lãnh cung.”
Thật ra mà nói, có trăm ngàn chỗ hở, đầy những điểm đáng ngờ, không chỉ Diệp Mộ Liễu không tin mà mọi người ở đây ai cũng đều có nhiều nghi vấn.
Làm gì được khi người nói chuyện lại là vua một nước, ở đây người cso tư cách để phản bác hắn ít ỏi có thể đếm được.
Hoặc là bởi bì không nguyện đứng ra phản bác, hoặc chỉ yên lặng xem xét, chỉ còn một mình Diệp Mộ Liễu cảm thấy ủy khuất trong lòng, hết sức tức giận.
“Nhưng...”
“Hoàng hậu còn có nghi vấn gì sao?”
Lần đầu tiên Lý Ngọc dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2894085/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.