“Thật ra Phụ hoàng của ta làm người hiếm có mấy trăm năm mới gặp ở Đông Thương quốc.”
Thở dài một hơi, Lý Ngọc cảm khái nói.
“Nhớ năm đó ông đối với Mẫu hậu thật sự là ngoan ngoãn phục tùng, hết sức sủng ái... Chỉ tiếc Phụ hoàng còn trẻ đã mất sớm. Hiaz...”
Nhìn đáy mắt Lý Ngọc lóe lên sự ảm đàm, trong lòng Diệp Mộ Liễu giật mình một phen, có chút đau lòng có chút chua xót.
Nếu không phải Tiên hoàng mất sớm, có lẽ Lý Ngọc sẽ không phải chịu nhiều khổ sở như vậy phải không?
Hai tay ôm lấy cổ hắn, nghiêng đầu hôn lên môi hắn, Diệp Mộ Liễu thở dài nói:
“Lý Ngọc, vất vả chàng rồi. Có thể nói cho ta biết, Phụ hoàng người chết như thế nào không ? “
“Bị bệnh mà chết...”
Rũ hai hàng lông mi dài, che dấu sự đau khổ trong mắt, âm thanh của Lý Ngọc mang theo mấy phần run rẩy.
“Lý Ngọc...”
Trong lòng Diệp Mộ Liễu đau xót, cực kỳ hối hận vì mình lỡ lời.
“Không có việc gì, đều là chuyện đã qua, Liễu Nhi, hiện tại có nàng ở bên cạnh Trẫm, Trẫm đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.”
“Ừm..”
Nàng quay đầu, nhìn về hắn nở một nụ cười tươi sáng, miệng cười như hoa đào tháng ba nở rộ, xinh đẹp vô cùng.
Chỉ cần bọn họ còn có được đối phương, trong lòng còn có đối phương, cho dù có khó khăn gì, bọn họ cùng nhau vượt qua...
“Liễu Nhi...”
Hắn đặt cằm vào cổ nàng, thỉnh thoảng hôn nhẹ lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2894056/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.