Nến đỏ lay động, hương bay lượn lờ.
Nơi nơi đều là chữ hỷ đỏ thẫm, tràn đầy cảm giác vui vẻ.
Chiếc lư đỉnh mạ vàng đồng đỏ có làn khói nhẹ từ từ bay ra, lượn lờ trước hình bóng nam tử, giây phút này, trong mắt Diệp Mộ Liễu có mấy phần ướt át.
Khoảnh khắc hắn vén khăn voan của nàng lại nở nụ cười rực rỡ với hắn.
“Lý Ngọc...”
Nàng gọi hắn, âm thanh dịu dàng như nước...
“Giây phút này không phải nàng nên gọi là tướng công sao? Tiểu nương tử của ta...”
Mỉm cười đưa tình nhìn nàng, khóe môi Lý Ngọc quét xuống vòng cung sáng lạn, làm cho người ta không dám nhìn gần.
Tâm nguyện nhiều năm rốt cuộc vào lúc này cũng có thể thực hiện được rồi. Làm sao hắn có thể khống chế tâm tình lúc này của mình, làm sao không mừng rỡ như điên đây?
“Liễu Nhi, có tới nay, đối với Hoàng thúc ta vừa hận vừa kính, đối với nàng ta chưa bao giờ cảm kích hắn như vậy!”
“Ừm”
Diệp Mộ Liễu nhíu mày, lẳng lặng nhìn hắn, đáy mắt hieenjleen vẻ khó hiểu.
“Nếu không phải hắn ba năm trước đuổi giết, làm sao ta có thể cùng nàng có mối nhân duyên như lúc này?”
Cho nên hắn cảm ta hắn (Long Cảnh),không phải vậy sao?
“Tướng công, ta cũng vậy!”
Người kia tuy đã không còn nhưng hắn đã thành toàn cho mối nhân duyên của nàng và Lý Ngọc.
Bóng đêm như vẽ, giá ý long phương của Diệp Mộ đỏ thẫm, như người trong tranh, xinh đẹp động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2894045/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.