Trong nháy mắt Trịnh Ngọc Uyển xông tới, nụ cười tươi như hoa. Nhưng nụ cười như hoa đó lúc nhìn thấy Diệp Mộ Liễu bên cạnh Lý Ngọc sau lại biến mất không thấy tăm hơi...
“Ngươi là ai? Là cung nữ mới tới sao? Sao lại ở chỗ này?”
Ánh hoàng hôn xuyên qua khung cửa sổ bằng lim khắc hoa chiếu tới, khung cảnh bên trong phòng đen tối không rõ. Nhưng chỉ liếc mắt một cái, Diệp Mộ Liễu thấy được trong mắt Trịnh Ngọc Uyển là sự phòng bị và oán độc.
Nữ tử này rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, lại làm như không biết gì hỏi nàng là ai? Xem ra, nàng ta không chỉ diễn kịch giỏi mà cơ sở ngầm ở trong hậu cung cũng không phải mạnh mẽ bình thường đâu.
“Hoàng Qúy phi, ngươi càng ngày càng không có quy củ rồi.”
Nhíu mày, Lý Ngọc giương giọng trách mắng.
“Sao... Hoàng thượng, người nhìn, là nô tì hồ đồ. Nhìn thấy vị cô nương này nên nhất thời tò mò mà quên hành lễ với Hoàng thượng.”
Dứt lời, Trịnh Ngọc Uyển phúc thân trước Lý Ngọc, cung kính cười nói:
“Nô tì tham kiến Hoàng thượng.”
Tiếng nói vừa dứt, Trịnh Ngọc Uyển cũng không chờ Lý Ngọc lên tiếng, đã đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Mộ Liễu.
“Như thế này đã xong rồi sao? Hoàng quý phi, ngươi còn không mau tham kiến Hoàng hậunương nương?”
Khóe môi Lý Ngọc nhếch lên, con ngươi đen bóng sâu thẳm có mấy phần không kiên nhẫ, vừa ẩn nhẫn mà không phát tác ra.
“Hoàng hậu nương nương?”
Trịnh Ngọc Uyển biến sắc, cao giọng nói.
“Hoàng thượng, không phải người nói đùa với nô tì đấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2894022/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.