“Buông tay...ngay cả việc cùng ta ở một chỗ sao? Liễu Nhi, nàng bỏ được ta sao?”
Khóe môi Lý Ngọc mím thành một đường, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, không thèm chớp mắt.
“Nếu nàng bỏ được thì đã không tiến cung, có phải hay không?”
Diệp Mộ Liễu cúi đầu không nói, nhưng trong lòng vừa chua vừa chát, lại càng bất đắc dĩ.
Đúng vậy, nếu nàng có thể buông xuống thì sao lại có ngày hôm nay?
“Liễu Nhi, ngoại trừ việc một đời một kiếp một đôi, cái gì ta cũng đều có thể cho nàng. Nàng không cần tranh đoạt với các nàng ấy, không cần cướp đoạt với các nàng ấy. Bởi vì nơi này cho tới bây giờ đều chỉ có một mình nàng.”
Kép tay Diệp Mộ Liễu đến bên trái ngực mình, Lý Ngọc gằn từng tiếng, lời thề thốt.
“Trừ nàng tra, trong lòng Lý Ngọc không chứa nổi người khác. Ta biết như vậy là cực kì uất ức nàng. Nhưng mà Mộ Liễu, ta là chúa tể của quốc gia này, là quân vương của quốc gia này. Ta không chỉ hưởng vinh quang nó mang tới cho ta mà ta phải có trách nhiệm gánh vác xây dựng.”
“Cho nên, ta nhất định phải cân bằng, nhất đinh phải dùng nữ tử hậu cung để làm lợi thế. Các nàng chính là quân cơ của ta, mà nàng mới là nữ nhân của ta.”
Lý Ngọc ta đến suốt cả cuộc đời đều yêu nàng sâu đậm...
“Lý Ngọc...vì sao chàng phải sinh ra trong nhà đế vương?”
Vì sao chàng không phải là một người dân bình thường?
Như vậy, bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2894015/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.