Trong cổ họng bật ra tiếng cười, âm thanh Lý Ly cực thấp nhưng lại giống như có ma lực, chui vào nơi mềm mại nhất trong lòng Diệp Mộ Liễu.
Nhận áo khoác hắn đưa qua, ngửi được mùi hương trên quần áo của hắn, trong lòng Diệp Mộ Liễu sinh ra cảm giác...
Lý Ly này cũng không làm người ta chán ghét như vậy!
Một đường trở về khách điếm, đại sảnh khách điếm đã tụ tập rất nhiều người.
Ngoại trừ một hai người khách qua đường, bởi vì chấn kinh quá độ mà co rúm lại một góc. Tống Vô Khuyết và đám người mãi nghệ đều tụ tập ở đại sảnh.
Lúc hai người đi tới, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn vào hai người. Thấy vậy, Diệp Mộ Liễu theo bản năng co thân thể, trốn ở sau người Lý Ly.
Tống Vô Khuyết vui vẻ chào đón bằng nị cười tao nhã nhưng ánh mắt lại mang theo mấy phần tìm tòi.
“Diệp tiểu thư, chúng ta đúng là có duyên, lại gặp nhau rồi.”
“Ha ha, đúng vậy, thật là có duyên.”
Diệp Mộ Liễu gượng cười, chữ “duyên” gằn lên nặng nề. Nếu là loại “duyên phận” này mà nói thì không cần cũng được.
Giống như mỗi lần nàng gặp hai tên gia hỏa này, không phải là lúc nàng sa sút nhất thì là lúc nàng xui xẻo nhất.
Hai người này, có phải là khắc tinh trong sinh mệnh của nàng không? Nhưng nghĩ lại, người cứu nàng lúc nước sôi lửa bỏng lại là bọn họ. Diệp Mộ Liễu mờ mịt.
Không lẽ đây là trong truyền thuyết “họa phúc bên nhau” sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2893972/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.