“ Sa mạc đó mênh mông rộng lớn, mắt đất bị bao phủ bởi đá sỏi, hầu như không có một ngọn cỏ. Nhưng mà đá sỏi bị gió cát ăn mòn nhiều năm, giữa trời xanh mây trắng, chúng mọc lên cùng với những cây dương xỉ lớn, có diện tích hết sức đồ sộ, làm cho người ta liếc mắt nhìn một cái, lại sinh ra cảm giác thê lương và hùng vĩ. ”
Theo lời giải thích trầm thấp mà thong thả của Lý Ly, Diệp Mộ Liễu như rơi bước vào một thế giới xa lạ, làm cho nàng muốn tiến vào thế giới đó.
“ Là sa mạc sao ? Nó trông như thế nào ? ”
“ Sa mạc là do cát vàng rộng lớn mênh mông tạo thành. Mặt trời lặn ở sa mạc hết sức đồ sộ và mĩ lệ. Nhưng nơi đó cũng là địa ngục chết chóc. Nếu không có đủ nguồn nước, ngươi thậm chí không thể sốn nổi mà đi hết mảnh hoang mạc đó. Nhớ năm đó ta thiếu chút nữa… ”
Nói tới đây, Lý Ly dừng lại một chút, cầm ly rượu lên tay, đưa tới bên môi nhấp một chút. Bên trong con ngươi tĩnh lặng như nước, như có ánh sáng ẩn ẩn trong đó, sáng lạn làm cho người ta không dám nhìn gần.
Năm đó ?
Lúc này Diệp Mộ Liễu mới hồi phục tinh thần, miệng nhẹ nhàng thì thầm như hiểu ra đựơc gì dó. Ánh mắt không kìm được mà nhìn về phía sắc mặt mê mang, ánh mắt thâm thúy của nam tử.
Lúc này nàng mới ngạc nhiên phát hiển, nam tử giảo hoạt như hồ ly này hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2893948/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.