Ngoại ô huyện Thanh giang, bên trong rừng trúc tối đen, dòng suối bao quanh.
Một cây cờ tung bay theo gió, hiện lên ba chữ to “Hạnh hoa thôn”.
Trong lòng Diệp Mộ Liễu vừa động, từ từ đi vào trong quán, hô một tiếng với ông chủ quán:
“Ông chủ, cho ta vò rượu.”
Kiến trúc quán rượu, đồ đạc trong phòng đều từ trúc tạo thành, đưa mắt nhìn, bàn trúc, ghế trúc, cửa sổ trúc, thậm chí cả chén uống rượu đều được chế biến từ trúc.
Chỉ là rượu thanh u lịch sự, tao nhã, ngay cả người tới uống rượu từng tốp ba tốp năm đều hết sức tùy ý, hoặc vừa uống vừa hát, hoặc tiệc rượu với bạn bè. Không ai chú ý tới Diệp Mộ Liễu đang thất thần.
“Khách quan, rượu của ngươi.” Ông chủ quán rượu đem một vò rượu ngon được chôn trong đất, sau đó rót vào ly rượu được làm từ trúc,
Diệp Mộ Liễu cầm ly rượu khẽ nhấp một ngụm, lông mày nhíu lại nhất thời giãn ra.
“Ông chủ, đây là rượu gì mà lại có mùi ngọt lành, thơm mát như vậy?”
“Đây là rượu ủ từ hoa quế và hoa lê, do hoa quế và hoa lê cùng với nước tuyết hợp lại, ủ mà có, chôn dưới đất ba năm mới lấy ra. Rượu ngọt ít cay nồng, hương vị dài lâu, cho vài miệng có mùi vị thơm. Đây là loại rượu thích hợp nhất với cô nương để uống.”
Ông chủ quán xoay người muốn rời đi, nhưng vì câu hỏi của Diệp Mộ Liễu mà dừng bước, nhìn thấy sắc mặt Diệp Mộ Liễu có chút thống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2893932/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.