“Còn chưa đủ?”
Nghe vậy, giọng nói của Lý Ngọc cao hơn ba phần, vòng cung nơi khóe môi cũng căng lên.
“Đúng, chưa đủ.”
Gật gật đầu, Thái hậu để chèn trà trong tay xuống, động tác tao nhã mà cao quý.
“Thiên nhi, con luôn thông minh hơn người, làm sao nói đến tình yêu, lại rối rắm, luống cuống tinh thần như vậy? Đây không phải là dấu hiệu tốt đâu…”
Nói tới đây, Thái hậu giọng điệu mềm đi, lời nói ẩn ý:
“Mẫu hậu biết, Diệp Mộ Liễu là cô gái tốt, thiện lương, hồn nhiên, lại cực kì yêu con, nhưng không có nghĩa nàng là lựa chọn tốt cho mẫu nghi thiên hạ.”
“Ngày ấy trên đường cái con cũng thấy, nàng quá mức thiện lương, lại không thông minh đưa đẩy. Nói thật, Thiên nhi, trong lòng con có phải cũng hiểu rõ hay không? Cô gái như Diệp Mộ Liễu không thích hợp sống trong hậu cung.”
Nói xong, Thái hậu lườm Lý Ngọc một cái, thấy sắc mặt hắn thay đổi, ánh mắt thâm thúy mà phức tạp, ẩn ản một chút do dự.
Thái hậu mím môi cười, biết mình nói đúng nhược điểm của Lý Ngọc, nhưng không vội thừa thắng mà xông lên, chỉ rũ mắt thản nhiên nói.
“Lúc trước con muốn lập Diệp Mộ Liễu làm Hoàng hậu, ta không đồng ý. Nếu không phải nhìn mối tình thắm thiết của con với nàng, lại xem ba năm trước nàng cứu con một lần, ta tuyệt đối sẽ không cho các người cơ hội lần này.”
“Tuy mẫu hậu là con gái, nhưng là nữ trung hào kiệt, từ trước tới nay nhất ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2893867/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.