Một buổi sớm, Nhất Nhất lén lút chạy ra khỏi Tề phủ. Ra đến phủ môn, hắn ngó nghiêng nhìn xung quanh thăm dò, thấy không có ai toan nhấc chân muốn chạy. Nào ngờ từ phía sau, ống quần bị vật gì đó níu lấy. Hắn quay lại, đôi mắt bỗng trợn trừng, người cũng bị dọa cho ngã nhào xuống đất.
“Ngươi… ngươi… đến đây lúc nào?”
Lần thứ hai chạy trốn, Nhất Nhất lại bị dọa cho té ngửa. Mà người khiến hắn kinh hãi không ai khác chính là tiểu Long nhi.
“Long nhi từ sớm đã đi theo nương nương, chẳng qua là nương nương không biết mà thôi.”
Tiểu Long nhi sáng sớm đến tìm nương nương nhưng lại tình cờ thấy nương nương đang lén la lén lút, hiếu kì hắn liền đi theo muốn biết rốt cục là nương nương đang làm cái gì.
Nhất Nhất đúng là đang rất khẩn trương vì vậy mà bị tiểu Long nhi bám đuôi hắn cũng không hề phát hiện ra. Cái này, tiểu oa nhi đã theo ra tới đây, không còn khả năng đưa trở lại. Nhất Nhất cũng không muốn phiến gạt hài tử này. Nhất thời hắn cũng không biết làm thế nào cho phải.
“Nương nương…” Thấy nương nương chỉ mãi nhìn mình mà không nói tiếng nào, tiểu Long nhi vẻ mặt hoang mang hướng về phía Nhất Nhất.
Thôi, đem theo tiểu Long nhi cùng đi, có cơ hội sẽ trả về là được rồi! Càng nghĩ Nhất Nhất càng thấy chạy trốn vẫn là việc quan trọng hơn.
“Nương nương muốn đi chơi, Long nhi có đi không?”
“Đi, đi, đi!”
“Vậy, muốn đi thì sẽ không được đòi mua cái này cái nọ, phải nghe lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-chay/178665/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.