Sáng hôm sau, Thiên Anh vốn đang say sưa đánh cờ cùng Chu Công liền bị đánh thức bởi tiếng gọi của nô tì. Nàng nhanh chóng sửa soạn, vận một bộ y phục đơn giản rồi ra ngoài.
- Thiên Anh, nhanh lên không muộn đấy! - bên ngoài, Dương Thanh Uyên đã chờ nàng từ lâu lên tiếng thúc giục.
- Muộn gì?
- Không phải ta nói hôm nay sẽ có buổi đi săn ở khu rừng phía Đông sao? Ngươi quên rồi? - Dương Thanh Uyên hơi nhíu mày. Hừ, cái đồ háo sắc này, mỹ nhân thì nhớ rõ lắm mà những chuyện khác thì chẳng nhớ.
- A...tại...dạo này Thanh Uyên quấy nhiễu tâm trí ta, khiến ta chẳng nghĩ được gì cả.
- Hừ, dẻo mỏ - Dương Thanh Uyên bĩu môi khinh bỉ Thiên Anh nhưng mặt đã đỏ ửng lên, ngạo kiều rời đi. Thiên Anh cười cười theo sau, nhanh chóng bắt kịp Dương Thanh Uyên.
Lúc các nàng đến nơi, trên sông đã có hai con thuyền xa hoa. Mọi người đều đã tập trung trên bến. Thật may Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu vẫn chưa đến, nếu không Thiên Anh nàng cũng không dám nhận tội bắt hai vị đại bos phải chờ đợi đâu.
- Đúng là công chúa được sủng ái có khác, đến cũng sớm quá nhỉ. Chỉ là một Lục công chúa nhỏ nhoi mà nghĩ mình là phượng hoàng cao quý sao? - giọng nói kiêu ngạo vang lên phá huỷ khung cảnh tươi đẹp trước mặt. Thiên Anh nhìn sang chỉ thấy một màu vàng chói lọi suýt làm mù mắt nàng. Mất vài giây để thích ứng với "màu vàng chói lọi" này, Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dai-nhan-dung-nhao-nua/3260655/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.