Chương trước
Chương sau
“Tân lang gấp cái gì, bao lì xì cho cậu còn chưa có đấy.” Chung Dục Cẩn ngăn trước mặt cỗ kiệu: Nghe nói đây là tập tục, hôm nay hắn sẽ chơi một lần, dù sao ở nông trang này cũng không cần tuân theo quy củ.

“Cho nè!” Không ngờ Lăng Canh Tân đã sớm chuẩn bị, ném hai bao lì xì căng phồng cho hắn, phía trên mặt chữ được mạ vàng.

Chung Dục Cẩn nghĩ thầm chơi không hay, hắn ta lại có thể cho sảng khoái như vậy, ngăn cỗ kiệu tiếp tục suy nghĩ trêu chọc: “Ngươi phải…”

“Nhị ca, ca đừng giày vò cũng đừng nói nữa, lần sau đến nông trang muội sẽ không gặp ca.” An Nhược Hảo nhẹ nhàng nói uy hiếp, biết Lăng Canh Tân dễ bắt nạt, ca còn nghiện ức hiếp.

Chung Dục Cẩn nghe thấy tiểu muội mình lên tiếng, đành yên lặng lui sang một bên: “Đúng là dội nữ nhi ra ngoài như gả nước!”

“Phì –” Ở nơi nào đó truyền đến một tiếng cười.

Lúc này Chung Dục Cẩn mới phát hiện lúc nôn nóng đã nói ngược, theo giọng cười nhìn lại, vừa đúng lúc đối diện với cặp mắt giảo hoạt sáng ngời, khuôn mặt đỏ bừng, rất muốn cắn một cái.

Lăng Canh Tân nhìn sang hắn, thừa dịp hắn đang sững sờ nhanh chóng ôn An Nhược Hảo từ trên kiệu hoa xuống, ôm tới tay rồi thì ai cũng không giành đi được.

“Nhị ca.” An Nhược Hảo bị hắn ôm vào trong ngực, cảm thấy khăn voan của nàng sắp bay đi mất rồi, nhẹ giọng kêu.

Lăng Canh Tân nghe nàng gọi, thật sự ngứa ngáy khó nhịn, hai mươi mấy ngày không thấy, hết sức nhớ nhung, nếu không phải còn có hôn lễ muốn tiến hành, hắn ước gì lập tức đưa nàng tới phòng d1end4al3quyd0n nhỏ thương yêu nàng. Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, còn do lão sư của Hoàng thượng làm chủ hôn, phụ mẫu ngồi phía trên, bên ngoài trời đất nhìn, hắn đành làm theo từng bước thôi.

An Nhược Hảo thì mơ màng theo hắn làm, việc này quá nhiều hạn chế, nhớ tới buổi sáng cơm nàng còn không ăn bụng sẽ ầm ĩ, may mà Chung Dục Cẩn thương nàng, lén lút đưa cho nàng chút bánh ngọt, lấp bụng lúc ở trên kiệu vừa rồi.

Đợi đến khi An Nhược Hảo xoay chuyển đến đầu váng mắt hoa, sắp không chịu được, rốt cuộc được đưa vào động phòng. Lăng Canh Tân lén lút vén khăn voan lên hôn trộm một cái: “Chờ ta.”

An Nhược Hảo khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn bọn nha hoàn hồi môn ở bên cạnh đều đang cười, thấy Lăng Canh Tân đi ra ngoài, vén một góc: “Cười nữa, cười đi, ta gả hết các ngươi ra ngoài.”

Những nha hoàn này được An Nhược Hảo đối xử vô cùng tốt trong khoảng thời gian này, hơn nữa bởi vì Bạch tiên sinh rút việc làm ăn ở Bắc Đô, cho nên lão Bạch dẫn theo mấy nha hoàn dù thế nào cũng không chịu đi tới tìm nơi nương tựa, trong đó có Mộc Dung và Thức Vi. Những người khác đi theo Bạch Tịnh Thiền, nhưng Mộc Dung và Thức Vi được sắp xếp đến chỗ nàng, xem ra, dưới sự quản lý của nàng, Mộc Dung và Thức Vi càng thêm vô pháp vô thiên.

“Tiểu thư, bản thân tiểu thư hôm nay mới gả cho người, đã kêu la gả chúng ta ra ngoài.” Mộc Dung che miệng cười không ngừng.

Thức Vi cũng nói: “Đúng vậy, lão gia và phu nhân còn chờ ôm cháu ngoại đó, ngài vẫn nên tự thêm sức thôi.”

An Nhược Hảo nghe xong, thả khăn voan xuống, vẫn buồn bực. Hôm nay trước khi đi, An Dật Nhiên nắm tay nhỏ bé của nàng: “Tiếu Nhan, nương con đã lâu không được ôm hài tử, nhanh sinh cho nương một bảo bảo. Cuộc sống rảnh rỗi đến sắp mọc nấm rồi, chờ con sinh hài tử, ta ngày ngày đến nông trang ôm cháu ngoại.”

An Nhược Hảo nghĩ không phải nương và phụ thân cả ngày ra cửa ân ái sao, không bằng tự mình sinh bảo bảo. Nhưng lời “Không biết lớn nhỏ” này nàng không dám nói ra, bởi vì Chung Hàn Lương đứng bên cạnh nhìn nàng, còn cho người chuẩn bị thuốc “Bổ thân thể” kêu người đưa đến nông trang.

“Tiểu thư, về sau tiểu thư thoải mái, có cô gia * thương, lão gia và phu nhân cũng chỉ sợ tiểu thư gặp uất ức, phái nhiều người chúng ta tới phục vụ. Tiểu thư không sinh, có thể làm chuyện gì đây?”

(*) cô gia: chồng tiểu thư (cách gọi của người hầu)

“Chờ thêm mấy ngày rảnh rỗi ta sẽ làm mai cho các ngươi, hừ.” An Nhược Hảo nghiêng đầu, mặc dù bọn họ vốn không thấy mặt nàng.

Các nàng trong tân phòng đùa vui ần ĩ, mãi cho đến giờ Tuất mới nghe thấy cô gia trở lại.

Lăng Canh Tân lảo đảo đi tới: “Nhan Nhan.”

“Cô gia.” Bọn nha hoàn nhìn thấy lúc nào hắn cũng có thể té vội vàng định đến đỡ.

“Ta không sao, các ngươi đi ra ngoài cả đi.”

An Nhược Hảo nghe giọng cũng biết hắn bị chuốc không ít rươu, nói: “Các ngươi cũng đi ra ngoài đi, để tự ta. Đợi lát nữa bưng chút canh giải rượu tới.”

“Vâng.” Tụi nha hoàn lập tức đi ra ngoài.

An Nhược Hảo tự mình vén khăn voan, đi đỡ Lăng Canh Tân đang tựa cửa chỉ nhìn nàng mà cười khúc khích: “Sao uống nhiều rượu vậy.”

“Dục Cẩn nói người không biết uống rượu sẽ không lấy được thê tử, hắn uống, ta cũng uống.” Đột nhiên, Lăng Canh Tân cười thần bí tiến tới bên tai nàng, “Chung Dục Cẩn biết uống rượu như thế, lại không thấy hắn tìm chị dâu cho nàng. Ha ha, chẳng qua ta không nói với hắn, ta sợ vừa nói, hắn lại kéo nàng đi không để cho ta thấy.”

An Nhược Hảo nghe mà dở khóc dở cười, Chung Dục Cẩn hôm nay chính là cố ý, binh thường ức hiếp không được, hôm nay ỷ thế anh vợ hăng hái trêu đùa bọn họ.

“Nhan Nhan, ta rất nhớ nàng.” Lăng Canh Tân ôm bờ eo mềm mại của nàng rồi không buông tay.

An Nhược Hảo không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là bị hắn nửa ép bên cạnh bàn cởi bỏ hỉ phục đầy mùi rượu.

“Nhan Nhan, ta thật sự yêu nàng.”

“Ừ.”

“Nhan Nhan, ta rất nhớ nàng.”

“Nhớ ta cái gì?”

“Ta nhớ tới ánh mắt của nàng, nhớ tới lỗ mũi của nàng, nhớ tới đôi môi của nàng, nhớ tới cổ nàng, nhớ tới ngực nàng, nhớ tới…”

“Được rồi, đừng nhớ nữa.” An Nhược Hảo vội vàng ngăn cản, không ngờ hắn uống rượu như vậy thành không đáng tin cậy.

“Nhan Nhan, nó cũng rất nhớ nàng.” Lăng Canh Tân cầm tay nàng kéo xuống dưới.

An Nhược Hảo định đưa tay đẩy ra, không ngờ nàng lại như ma xui quỷ khiến mà cầm lấy: thật to thật nóng, mới bao lâu mà đã như vậy.

“Tiểu thư, canh giải rượu tới.” Giọng Mộc Dung vang lên bên ngoài.

An Nhược Hảo bỗng giống như bị phỏng rút tay lại, lúng túng đi ra ngoài lấy canh giải rượu.

“Nhan Nhan.”

An Nhược Hảo vừa xoay người đã bị hắn đè lên cửa, canh giải rượu trên tay thiếu chút nữa đổ ra: “Nhị ca.”

“Đừng gọi ta là nhị ca, cứ gọi ta là nhị ca, vì sao nàng cứ gọi ta là nhị ca?” Lăng Canh Tân bất mãn lầu bầu, trên tay không ngừng kéo xiêm y của nàng, cảm thấy hỷ phục màu đỏ này thật chướng mắt.

“Nhị ca, bởi vì chàng chỉ là nhị ca của ta. Trên đời này người gọi tướng công đâu chỉ hàng ngàn hàng vạn, nếu trên đường cái có nhiều người gọi tướng công, chàng đáp ứng ai; nếu ta gọi một tiếng nhị ca, chàng không cần nghĩ cũng biết ta gọi chính là chàng. Chàng là phu quân của ta, ta là thê tử của chàng, cần gì pahỉ quan tâm xưng hô chính thức một phía.”

“Nhan Nhan…” Lăng Canh Tân yên lặng nhìn nàng, tay cũng ngừng động tác, tình cảm dịu dàng nơi đáy mắt nàng gần như hòa tan hắn.

An Nhược Hảo thấy hắn yên tĩnh lại, vội vàng bưng canh giải rượu đến trước mặt hắn, hắn ngoan ngoãn uống. Chỉ cần nàng cho, đừng nói canh giải rượu, cho dù thuốc độc, hắn cũng không chút do dự mà uống vào. Nhưng canh giải rượu này thật khó uống, thật sự khó uống.

“Nhan Nhan, thật khó uống.” Lăng Canh Tân cảm thấy trong đầu có thứ gì đó đang xoay chuyển, kích thích hắn, vẻ mặt khóc lóc.

“Uống hết là được.” An Nhược Hảo thay hắn lau chất lỏng dính trên khóe miệng.

“Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân cảm thấy hình như đầu óc tỉnh táo không ít, mà hắn nhớ rất rõ ràng lời Tiếu Nhan vừa mới nói, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.

“Nhìn chàng mệt mỏi cả ngày, chúng ta nghỉ ngơi thôi.”

“Ta không mệt.” Lăng Canh Tân kéo tay nàng, “Hơn nữa ta nhớ nàng lâu rồi.”

“Hả?” An Nhược Hảo quay đầu lại.

Lăng Canh Tân lại cảm thấy vừa quay đầu lại thì hắn miệng đắng lưỡi khô, hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh * cũng chưa chắc vượt qua được đôi mắt quyến rũ mờ mịt này, tự nhiên phát ra sức quyến rũ mang theo chút hương vị mơ màng, khiến cho hắn say đắm không thôi, bàn tay to vung ra kéo nàng đến bên cạnh: “Ta không mệt, ta tuyệt đối không mệt.”

(*) là câu thơ trích trong “Trường ca hận” của Bạch Cư Dị.

Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh

Lục cung phấn đại vô nhan sắc

Dịch nghĩa: Nàng liếc mắt lại, mỉm một nụ cười, trăm vẻ đẹp phát sinh

(Khiến cho) các phi tần trong sáu cung đều như không có nhan sắc

Dịch thơ của Tản Đà:

Một cười trăm vẻ thiên nhiên

Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son

An Nhược Hảo còn định nói điều gì, đôi môi như lửa nóng của Lăng Canh Tân đã dính vào, động tác của hắn hơi dồn dập, bàn tay lại không ngừng vuốt ve trước ngực nàng, lát sau hình như cảm thấy xiêm áo này vướng chân vướng tay, lại giống như cảm thấy chưa đã ghiền, ra sức xé tung áo ngoài, lộ ra quần áo màu trắng bên trong.

Lăng Canh Tân phiền chết xiêm y này rồi, nhưng làm thế nào hắn cũng không mở được hoa cài phía trên, tay run lập cập. An Nhược Hảo thấy vậy, không thể làm gì khác hơn là tự mình đưa tay cởi.

Lăng Canh Tân nhìn nàng khó có được thay một cái yếm màu vàng, che phủ đường cong tuyệt đẹp mê người: “Nhan Nhan, nàng thật mê người.”

“Ưmh.” An Nhược Hảo đang định nói gì, lại thình lình bị hắn chặn miệng, trước ngực chợt lạnh, cái yếm màu vàng đã rơi xuống đất.

Một tay hắn vòng chắc eo nàng, một tay khác đã nắm đỉnh nhọn nhạy cảm mà đứng thẳng, hắn buông môi nàng ra, mặc cho nàng khẽ thở gấp. Con mắt màu đen hạ thấp xuống nhìn chằm chằm nơi đẫy đà nhô lên, cúi đầu xuống dùng sức bú.

Bởi vì đã hai mươi mấy ngày không hoan ái rồi, cả người An Nhược Hảo đều nhạy cảm mà phát run, bàn tay của hắn vuốt ve lên xuống, cả người cũng nổi da gà: “Chàng nhẹ chút.”

Lăng Canh Tân cười yếu ớt, đầu lưỡi đảo quanh khu vực màu hồng này, thỉnh thoảng lại khẽ cắn, mỗi lần khẽ cắn cũng khiến nàng thở nhẹ một trận.

“Thơm quá.” Hắn khi thì dồn dập thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng chậm chạp liếm cắn khiến cho nàng khó chịu ưỡn người.

Nhưng toàn thân An Nhược Hảo mềm nhũn không có chút sức lực nào, hô hấp cũng không suôn sẻ.

Lăng Canh Tân lại trêu chọc mà liếc xéo nàng, dùng bắp đùi chen vào giữa hai chân quá chặt chẽ của nàng, tiểu đệ đệ của hắn giống như trực tiếp vọt vào. Hắn cởi dây lưng nàng, cởi quần trong, một tay đưa vào vùng đất đã bắt đầu ướt át.

Ngón tay của hắn thăm dò vào phía trong không ngừng co rúm, An Nhược Hảo chỉ cảm thấy có một đốm lửa đang đốt dưới mặt, một luồng nhiệt như cơn sóng đánh thẳng vào nàng. Để cho nàng chỉ có thể thở hổn hển, nàng dinh chặt lên lồng ngực đã sớm trần trụi của hắn, đôi tay vòng chắc cổ hắn, giống như người chết đuối vớ được bè gỗ mà treo trên người hắn.

“Nhan Nhan, đưa chân vòng chắc ta.” Lăng Canh Tân khàn giọng nói.

An Nhược Hảo thuận theo vòng chắc hắn, Lăng Canh Tân lại rung lên cao thấp, lửa nóng của hắn đi thẳng vào, vừa ôm nàng vừa đi vào, tiếng va chạm còn mang theo tiếng nước chảy.

“Chàng chậm một chút, a!” An Nhược Hảo chỉ cảm thấy tư thế này thật sự quá mất hồn, thét to.

“Ta muốn để cho nàng sớm mang thai hài tử của ta.”

“Sao chàng muốn có hài tử nhanh vậy?” An Nhược Hảo nghĩ, mình vẫn còn con nít.

“Có hài tử nàng sẽ không rời khỏi ta.” Lăng Canh Tân đỏ mặt.

“Vì sao ta phải rời khỏi chàng?”

“Sẽ không rời đi sao?”

“Sẽ không, ta vĩnh viễn sẽ không rời đi.”

“Sinh hài tử cho ta.”

An Nhược Hảo mắc cỡ quay mặt qua chỗ khác: “Được.”

Môi mềm mại của hắn che cánh môi An Nhược Hảo, An Nhược Hảo không tự chủ được lập tức bị hắn xâm nhập, hai người cùng đoạt lấy mật ngọt nhất của đối phương.

An Nhược Hảo bị hắn nóng lòng đòi lấy, dây dưa quấn hôn hắn không nghỉ, thân thể mềm mại xụi lơ mệt mỏi dán lên hắn càng thêm khít không kẽ hở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.