Chương trước
Chương sau
Nhưng có một câu nói chuyện cũ càng khổ sở, nhiều năm sau nói lại giống như gió thoảng mây trôi. An Nhược Hảo khẽ gật đầu, mặc cho thúc ấy suy tư, không hề gợi ra u sầu cho thúc ấy nữa.

“Chính là chỗ này.” Chung Cẩn Ngôn và Tề đại thúc buộc xe ngựa ở bên cây, chỉ vào hai tòa nhà cổ cách một trăm trượng.

An Nhược Hảo khẽ gật đầu, đi trên đường đá tới cây đa cổ thụ cùng Lăng Canh Tân.

“Nhan Nhan, nàng có nhớ gốc cây đa này không, khi đó ta còn bắt tổ chim đấy.”

An Nhược Hảo lắc đầu, thì ra đây chính là cây đa được Ba Kim miêu tả trong “Thiên đường của chim” *, nhiều nhánh cây ngả xuống trên mặt nước, còn có nhiều rễ cây đâm vào trong đất, lại phát triển lên giống như cây đa con vậy, chim chóc trên cây phạch phạch, âm thanh kia giống như vang lên bên tai.

(*) Ba Kim: Nhà văn Ba Kim (11/1904 – 17/10/2015) – “Người thợ cả của văn học Trung Quốc”, nguyên chủ tịch hội nhà văn, phó chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân Trung Quốc. Trong tác phẩm “Thiên đường của chim”, ông đã miêu tả về một loại cây cổ đã tạo thành một khu rừng, ở đó trở thành thiên đường của chim. Đó là cây đa cổ trên 300 tuổi, không còn phân biệt nổi đâu là cành, đâu là rễ cây đâm xuống, trên cây có rất nhiều loài chim.

“Nhan Nhan, có phải nàng nhớ ra cái gì không?” Lăng Canh Tân thấy nàng trầm tư, vội hỏi.

An Nhược Hảo tiếp tục lắc đầu.

“An Dật Nhiên, ngươi, ngươi lại còn sống!” Đột nhiên, một tên ăn xin mặt mày dơ bẩn ngây ngốc nhảy ra từ sau cây, cầm một cây côn gỗ thô to bằng cánh tay nhắm thẳng vào An Nhược Hảo.

“Nhan Nhan cẩn thận!” Chung Cẩn Ngôn ở cách khá xa chưa kịp, may mà Lăng Canh Tân nhanh tay lẹ mắt đẩy An Nhược Hảo ra , trên bụng lại ăn một côn.

“An Dật Nhiên!” Tên ăn xin kia nhìn An Nhược Hảo đỡ lấy Lăng Canh Tân, Chung Cẩn Ngôn đã tiến lên cản, cười ha hả, “Mười năm không thấy, võ công của ngươi cũng bị mất. Ngay cả nam nhân cũng đổi, có phải sau khi bị ta ném mất nữ nhi thì tinh thần ngươi sa sút, ha ha…”

“Ngươi ném nữ nhi của ta?” An Nhược Hảo nghe tiếng đứng lên, chẳng lẽ hắn chính là kẻ xấu không biết tên trong miệng nương?

“Ta nhớ trên cổ nữ nhi của ngươi có một vết bớt hình đóa hoa điên màu vàng, đúng không?” Mặc dù tên ăn xin kia điên, nhưng hình như nhớ rõ ràng khác thường chuyện này, “Nữ nhi của ngươi chính là bị ta ném vào con sông này rồi, ngươi nhảy vào tìm con bé đi, nhảy vào đi, nhảy vào thôi.”

Tên ăn xin ép tới đây, muốn bắt An Nhược Hảo, bị Tề đại thúc túm lấy cánh tay giẫm trên đất: “Thì ra ngươi cướp Tiếu Nhan, may mà Tiếu Nhan phúc lớn mạng lớn. Ngươi mở to hai mắt ra nhìn xem, người trước mắt không phải An Dật Nhiên, mà là nữ tử ngươi vứt.”

“Không thể nào, đôi mắt này của nàng ta, rõ ràng chính là An Dật Nhiên!” Vẻ mặt tên ăn xin kia không thể tin.

“Ha ha, ngươi đã điên rồi.” Tề đại thúc cười lạnh một tiếng.

“Ta mới nhìn sau cổ nàng ta, rõ ràng không có bớt hoa điên!” Lão ăn xin này bị giẫm trên đất không phục kêu la.

“Mẫu tử họ đã đoàn tụ, bớt hoa điên đã xóa bỏ từ lâu, như thế nào?” Tề đại thúc ngồi chồm hổm xuống, chọc mặt hắn, “Nói, tại sao ngươi trộm nữ nhi của An đại nhân!”

“A, ngươi là Tề Phỉ Dương!” Lão khất cái bỗng nhiên sáng rực mắt.

“Vậy thì thế nào?”

“Ngươi thích An Dật Nhiên, nhưng cuối cùng An Dật Nhiên lại chọn Chung Hàn Lương. Ngươi không chỉ kém Chung Hàn Lương, ngay cả Lăng Tri Ẩn cũng hơn ngươi. Tốt xấu gì Lăng Tri Ẩn cũng là vương gia, coi như ngang bằng với An Dật Nhiên, còn ngươi chỉ là kẻ hèn nhát!” Lão khất cái nuốt từng ngụm nước miếng.

“Muốn chết!” Tề đại thúc nghe hắn mắng mình hèn nhát rất tức giận, gia tăng sức lực trên chân giẫm lên hắn kêu hu hu.

“Dưới chân lưu tình!” Đột nhiên trong phòng lớn bên kia có một vị lão nhân chừng hơn sáu mươi tuổi, nếp nhăn trên mặt không ít, nhưng cặp mắt sáng ngời có hồn.

“Lăng lão gia.” Chung Cẩn Ngôn cúi đầu chào từ xa với lão.

Lăng lão gia kia khẽ gật đầu với Chung Cẩn Ngôn, ngay sau đó chuyển sang Tề đại thúc: “Vị bằng hữu kia, bây giờ hắn đã điên rồi, cũng coi như gặp phải báo ứng, nhưng hắn và lão hủ còn có chút quan hệ họ hàng, cho nên coi như nể mặt lão tha cho hắn một lần đi.”

“Hừ.” Tề đại thúc thấy Chung Cẩn Ngôn cung kính với lão ấy như vậy, nghĩ chắc không phải người bình thường, hừ một tiếng buông chân ra.

Lão ăn xin nhếch nhác bò dậy khỏi mặt đất, bị Lăng lão gia trợn mắt nhìn hù sợ đến hồn cũng mất, sợ hãi rụt rè trốn sau cây.

“Không cho làm ác nữa, nghe không?” Lăng lão gia lạnh lùng nói.

Lão ăn xin khúm núm gật đầu, trốn ở phía sau cây, lại còn túm lấy hai ba tàu lá chuối che mình lại.

An Nhược Hảo thấy hành động giấu đầu hở đuôi của hắn, bật cười.

Lăng lão gia nghe nàng cười, trên mặt cũng vui vẻ: “Bé gái đã lớn như vậy.”

“Người nhận ra ta?” An Nhược Hảo kinh ngạc.

“Tiểu nhị tử, không nhớ ông cậu rồi hả?” Lăng lão gia gõ mạnh một cái lên Lăng Canh Tân.

Lăng Canh Tân bị gõ mạnh như vậy, hơi bực tức: “Ta còn lâu mới nhớ.”

“Đều vào trong nhà đi.” Lăng lão gia dẫn bọn họ vào trong nhà, kêu người dâng trà bánh.

“Nhị ca, hình như đó là ông cậu của chàng?” An Nhược Hảo tiến tới bên cạnh Lăng Canh Tân, hình như hắn có một oán niệm rất sâu với ông cậu này.

“Còn lâu mới là ông cậu của ta, cả ngày chỉ biết bắt nạt ta.” Lăng Canh Tân âm thầm oán hận, “Thiếu chút nữa ta đã quên lão rồi, cuối cùng lại chạm phải.”

Nghe lời này, An Nhược Hảo lập tức hiểu ra, xem ra Lăng Canh Tân ở đây với Lăng lão gia mấy năm.

“Bây giờ tiểu nhi tử đã thành hôn rồi, vậy mà vẫn còn ấu trĩ vậy, thật mất mặt!” Lăng lão gia không khách khí nói móc.

“Hừ.”

“Nói chuyện với trưởng bối mà có thái độ như vậy? Không hề có chút tiến bộ nào.” Lăng lão gia uống một ngụm trà, tiếp tục nói móc.

Lăng Canh Tân không tiếp lời, coi như không nghe thấy.

“Phụ mẫu ngươi đâu?”

“Nương ta đã qua đời, phụ thân đi Đông Đô.” Vẻ mặt Lăng Canh Tân cứng ngắc.

“Sở Ngọc đã qua đời?” Dường như Lăng lão gia rất khiếp sợ, “Không phải sau khi Sở Ngọc ôm bé gái này về đã tốt sao?”

Lăng Canh Tân liếc nhìn An Nhược Hảo, vẻ mặt khổ sở: “Sau Tiếu Nhan lại rơi xuống nước, thành ngốc nghếch, trong lòng nương chịu không nổi, đã ngã bệnh. Không bao lâu, nương đã đi.”

“Haizzz, nương ngươi cũng là nữ nhân số khổ.” Lăng lão gia thở dài nặng nề.

An Nhược Hảo thấy lão giống như người biết chuyện, vốn định hỏi rõ ràng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Lăng Canh Tân và Lăng lão gia, lại nuốt lời nói đã đến cổ họng xuống.

“Lần này các ngươi tới đây làm gì?” Lăng lão gia công khai nói sang chuyện khác.

“Chúng ta chỉ tới xem một chút, không có dụng ý gì khác.” Chung Cẩn Ngôn trả lời.

“Ừ.” Lăng lão gia gật đầu một cái, kêu người làm bên cạnh sắp xếp chỗ ở cho bọn họ.

Lăng Canh Tân ngồi một lát, chỉ cảm thấy nghĩ đến mẫu thân cả người lại khó chịu nên cáo từ rời khỏi sảnh chính, An Nhược Hảo vội vàng nói một tiếng xin lỗi rồi đuổi theo.

“Nhị ca.” An Nhược Hảo nắm lấy bàn tay to của hắn.

“Nhan Nhan, trong lòng ta rất không thoải mái.”

“Là vì nghĩ đến mẫu thân sao?”

“Cũng không hẳn vậy.” Lăng Canh Tân khổ não lắc đầu, “Ta vốn không nhớ rõ, nhưng hôm nay gặp ông cậu, ta đã nhớ một ít chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Phụ thân khi đó, thật ra thích mẫu thân nàng.”

An Nhược Hảo yên lặng không nói gì, cuối cùng hắn vẫn phát hiện ra: trong lòng hắn, Lăng Tri Ẩn là nam nhân chung tình, nhưng đột nhiên hắn phát hiện chuyện tình cảm của phụ mẫu mình không phải như vậy, thậm chí bên trong còn xen lẫn rất nhiều hỗn tạp.

“Phụ thân thích uống cháo hạt ý dĩ nương nàng làm, nhưng nương ta là một đại gia khuê tú sao biết làm, nương chạy đến Tụ Nghĩa đường tìm Mễ lão đầu học. Nhưng, phụ thân thấy cháo hạt ý dĩ d~d`lq'd^ ngược lại không thích, còn tức giận khác thường. Lại không biết, cháo hạt ý dĩ Mễ lão đầu làm không giống của nương nàng làm, đương nhiên nương ta làm cũng không giống vậy.” Lăng Canh Tân nhìn hoa lựu nở rộ trong sân, “Ta còn nhớ khi đó vào mùa đông, bởi vì đụng nước lạnh thời gian dài mà tay nương nứt nẻ. Ta không thích nhìn bọn họ tranh cãi, cho nên chạy ra sông trượt băng, chính là chỗ đó.”

An Nhược Hảo nhìn theo ngón tay của hắn, chính là chỗ đầu cây đa, đoạn sông kia rất sâu, tưởng tượng ra được mùa đông nếu kết băng sẽ như thế nào.

“Khi đó là đầu mùa đông, mặt băng cũng không phải kiên cố, ta không cẩn thận rớt vào. Tỷ tỷ chỉ lớn hơn ta một tuổi, tỷ ấy xé rách cổ họng kêu to, phụ mẫu đang tranh cãi ầm ĩ không nghe thấy, tỷ ấy chỉ có thể nhảy xuống đẩy ta lên. Đợi đến khi ta phát hiện tỷ ấy vẫn còn ở dưới, chạy về kêu phụ mẫu tới, thân thể tỷ ấy đã tím bầm không cứu được nữa.”

An Nhược Hảo phát hiện tay của hắn ở giữa ngày hè lại trở nên lạnh lẽo, giống như cái lạnh của mùa đông.

“Nương giận đến điên rồi, gần như khóc muốn chết, đánh ta một trận thật đau, bởi vì ta rơi xuống nước lúc chiều muộn nên sốt cao. Ông cậu không có ở đây phụ thân tìm không thấy đại phu, nên cả ngày cả đêm đưa ta đi ra ngoài cách mười dặm khám. Nhưng nương vẫn ôm tỷ tỷ thân thể lạnh lẽo ngồi yên mấy ngày, khi ta trở lại nương bắt đầu mặt nặng mày nhẹ với ta, khi đó ta bắt đầu sợ nương. Nhưng ta lại không biết chết có ý gì, chỉ cho rằng tỷ tỷ đang ngủ mà thôi, cho nên không biết vì sao nương không thích ta.”

An Nhược Hảo vuốt ve khuôn mặt đau thương của hắn, để cho hắn ngồi trên hành lang dài kể tiếp: Chuyện cũ nói ra khỏi miệng thì đã qua.

“Mặc dù ta sốt cao đã khỏi rồi, nhưng nương lại ngã bệnh, suốt ngày không nở nụ cười, phụ thân cũng không biết làm gì với nương, mặc cho phụ thân có dụ dỗ nương thế nào, nương cũng không biết cười. Cho đến một ngày nương nhặt được nàng trên bờ sông, nương nói rốt cuộc nữ nhi của người đã trở lại, vẻ mặt tràn đầy tươi cười dỗ dành nàng. Nhưng khi đó nàng vừa rời khỏi mẫu thân của mình, vốn không hề cười với nương, mẫu thân mới lấy tên Tiếu Nhan cho nàng. Tên của ta vẫn gọi là tiểu nhị tử, chính do phụ thân chọn chữ xứng với câu đối cho ta, vốn định dùng hai chữ Tường Thụy, nhưng nương nói phạm húy kỵ, nên lấy hai chữ đầu đuôi câu đối. Nói ra, tên của ta đều do mẫu thân tùy ý cho.”

“Nhị ca, chàng không nhớ Bạch tiên sinh từng nói sao? Tên của chàng có nghĩa, Canh Tân, hàng năm hàng tháng đều mới, không liên lụy đến quá khứ, chưa chắc nương không mong đợi chàng.”

“Thật sự?” Lăng Canh Tân nghe nàng nói có lý, phân vân hỏi.

“Thật. Lòng phụ mẫu thiên hạ, sợ rằng oán hận của nương với chàng chỉ là trách cứ chính mình, dù sao chuyện này không trách được chàng.” An Nhược Hảo kéo đầu hắn vào trước ngực mình, an ủi.

Lăng Canh Tân ôm eo nàng, gật đầu, bây giờ cũng chỉ có thể nghĩ vậy.

“Nhị ca, chuyện cũ như mây khói. Chàng đã từng quên, bây giờ không cần để trong lòng.” An Nhược Hảo ddleeqquuydonn cúi thấp đầu, “Từ nay về sau có ta cùng chàng.”

“Cám ơn nàng, Nhan Nhan.”

“Ngốc, chúng ta là phu thê, cám ơn gì.” An Nhược Hảo cười.

Lăng Canh Tân cười cười, đột nhiên giống như nghe thấy trong sân truyền đến tiếng ồn ào, hai người vội vàng đi qua xem chuyện gì xảy ra. Bọn họ đi tới cửa phụ, lại phát hiện Bạch Tịnh Thiền và Tề đại thúc đang giằng co.

“Chàng rất thích An Dật Nhiên, trước kia vậy, bây giờ cũng vậy!”

“Ta đã nói chúng ta thành thân rồi, ta sẽ đối xử tốt với nàng.” Mặt Tề đại thúc gần như đen thui.

“Thành thân thì thế nào, có lẽ ta không nên cưỡng cầu.” Bạch Tịnh Thiền vừa nói xong nước mắt đã chảy xuống.

“Cố tình gây sự.” Tề đại thúc tức giận nói, thật ra thì trong lòng hắn không muốn vậy, nhưng đến ngoài miệng lại thay đối như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.