Chương trước
Chương sau
“Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: Có…” Tống Tu Hoa làm ra vẻ cầm thánh chỉ đọc, hắn vừa đọc vừa đi theo ánh mắt Viên Phú Cảnh nhìn chằm chằm An Nhược Hảo. Hắn vừa đọc xong liền giao thánh chỉ cho Tề Phỉ Dương, thừa dịp bọn họ đang tạ ơn thì chỉ vào chỗ An Nhược Hảo cao giọng hô: “Bắt khâm phạm!” Đây giống như có mưu kế trước.

Người ở chỗ này không kịp phản ứng, sau lưng Tống Tu Hoa lập tức xuất hiện mười vệ binh, phóng tới chỗ Lăng Canh Tân.

Lăng Canh Tân và An Nhược Hảo vốn đang quỳ, ngay cả Lăng Canh Tân có công phu trong người, giờ phút này cũng không kịp thi triển. Hắn chỉ xoay tay đã bị giữ chặt, An Nhược Hảo cũng bị tóm lấy hai tay.

“Các ngươi làm gì?”

“Đưa hai khâm phạm này về bộ hình.” Tống Tu Hoa nói.

“Chậm đã.” An lão thái quân vội la lên.

“Lão thái quân có gì phân phó?” Tống Tu Hoa cười xấu xa nhìn bà.

“Tại sao ngươi lại bắt bọn chúng?”

“Bằng cái này.” Tống Tu Hoa lấy từ trong tay áo ra hình hai người.

An lão thái quân nhìn, thầm nghĩ thất sách: đó là bố cáo dán bắt người trước kia, tuy nói hai nước muốn đàm phán hòa bình, nhưng việc Hoàng thượng đuổi bắt vẫn không bỏ. Bây giờ Tống Tu Hoa lqd đứng ở phía đó, lại có chút ân oán với Hoắc gia, lúc này khó đảm bảo sẽ không bắt người tiền trảm hậu tấu. Cứ như vậy, đoán chừng chiến sự ở biên thành có thể kéo dài thật lâu, nhưng Hoàng thượng tự lưu lại sơ hở, cũng không thể làm gì hắn.

Tống Tu Hoa nhìn sắc mặt xám trắng của An lão thái quân, cười ha hả: “Mang đi!”

Bạch tiên sinh vốn định cầm hộ tịch nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy bức họa kia, hắn biết thất sách, chỉ có thể đổi cách khác.

An lão thái quân nhìn hai người An Nhược Hảo bị mang đi, cái này vốn đã sớm chuẩn bị tốt, chính là thừa dịp bọn họ tổ chức tiệc mừng buông lỏng cảnh giác, hơn nữa trước mặt nhiều người như vậy, bà không thể nói câu tàn nhẫn. Không thể không nói, kẻ địch của Hoàng thượng càng thêm lợi hại, mưu lược khiến nội tâm bà cũng bắt đầu rung động.

“Lão thái quân.” Tử Mạch đột nhiên tiến lên nói câu gì đó bên tai An lão thái quân, lão thái quân gật đầu liên tục, Tử Mạch liền lui ra.

Tề Phỉ Dương và Bạch tiên sinh liếc mắt nhìn nhau, ném thánh chỉ, đuổi theo, Bạch Tịnh Thiền cũng xốc vội khăn voan, đuổi theo. Chỉ để lại người nhà Tề gia và tân khách hai mặt nhìn nhau.

Lăng Canh Tân và An Nhược Hảo bị trói chuyển qua mấy hẻm nhỏ, đẩy lên xe tù chẳng biết xuất hiện từ khi nào, hai người vẫn còn đang khiếp sợ.

“Cẩn thận.” Viên Phú Cảnh nhìn thấy An Nhược Hảo bị cọc gỗ trên xe tù sượt qua, nói.

An Nhược Hảo quay đầu trừng mắt liếc nhìn hắn: “Không cần ngươi giả mù sa mưa.”

“Ta vốn cũng không muốn, nhưng có một số việc đã làm cũng không còn đường rút lui.” Viên Phú Cảnh nói, trên mặt thật bình tĩnh, nhưng đáy lòng đã sớm có dòng nước xiết gợn sóng.

An Nhược Hảo hừ một tiếng đã bị nhét vào xe tù, nàng liếc nhìn Lăng Canh Tân, lúc này hắn cũng đang tức giận nhìn Viên Phú Cảnh chằm chằm. Nhưng chuyện xảy ra đột ngột, hắn hoàn toàn không nghĩ ra đối sách, cũng chỉ có thể tức giận mà thôi, chỉ có điều đã bình tĩnh hơn lúc đầu nhiều.

“Không tốt, có thích khách, bảo vệ đại nhân!” Đột nhiên mấy tên lính canh giữ bên cạnh An Nhược Hảo quát lên.

“Không cần lo cho ta, giết không tha! Viên Phú Cảnh, giết hai khâm phạm này! Nhanh!” Tống Tu Hoa nghĩa, nếu hắn làm hỏng chuyện này, cũng chỉ có con đường chết. Dù sao đã định tiền trảm hậu tấu, vậy hắn ra tay giết bọn họ rất tốt.

Những binh lính này đã nghênh đón mấy thích khách áo đen, Viên Phú Cảnh tiếp đón cây kiếm do Tống Tu Hoa ném tới, trên tay run nhẹ. Nhưng ngay sau đó hạ quyết taam, nắm chặt chuôi kiếm, chậm rãi đi tới trước mặt An Nhược Hảo.

Viên Phú Cảnh thấy trong mắt An Nhược Hảo lóe lên e ngại, Lăng Canh Tân ở trong xe tù kinh hoàng luống cuống, nhìn Viên Phú Cảnh từng bước tiến gần chỉ có thể gầm lên: “Viên Phú Cảnh, ngươi đừng đụng đến nàng! Nếu ngươi muốn giết thì giết ta trước!”

“Nhị ca!” An Nhược Hảo quay đầu nhìn thấy cuồng loạn trong mắt hắn, mặc dù kiếm trong tay Viên Phú Cảnh khiến cho trái tim nàng cũng đột nhiên ngừng lại, nhưng có một câu nói của hắn, cho dù hôm nay chết dưới kiếm cũng đáng giá.

“Ầm!” Lúc này xe tù đã bị chấn động mạnh thành mảnh vụn. Không biết Lăng Canh Tân lấy khí lực lớn từ đâu, khi hắn nhìn thấy Tiếu Nhan bị rơi vào tình thế nguy hiểm đã bộc phát rồi.

Lăng Canh Tân nhảy lên trên xe tù của An Nhược Hảo, ngăn cản, Viên Phú Cảnh lại đúng một kiếm đâm tới, đâm lên bắp đùi hắn, lập tức máu chảy đầm đìa.

“Nhị ca!”

“Ta không sao.” Lăng Canh Tân lảo đảo một cái rồi nhảy xuống xe tù, “Viên Phú Cảnh, là ngươi hại dì ta, hôm nay ta sẽ giải quyết ngươi!”

“Ha ha, ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi.” Viên Phú Cảnh nhìn trên đùi Lăng Canh Tân chảy máu đen, khẽ cười.

Hắn vừa nói như thế, Lăng Canh Tân theo ánh mắt của hắn nhìn xuống chân, máu đen đã chảy ra đầy đất. Hắn cảm thấy dường như trên chân đã tê rần hoàn toàn không có cảm giác rồi, sau một khắc lập tức mềm nhũn ngã trên đất, trước mặt bỗng tối sầm hôn mê bất tỉnh.

“Nhị ca!” Cả người An Nhược Hảo bị trói ở trong xe tù không thể động đậy, “Viên Phú Cảnh ngươi tiểu nhân hèn hạ, ngươi lại có thể hạ độc trên kiếm!”

“Tiếu Nhan.” Viên Phú Cảnh thấy vẻ mặt đau lòng của An Nhược Hảo, trong mắt nàng đều là thù hận, hình như đó không phải là kết quả hắn theo đuổi, nhưng sao bây giờ lại thành như vậy? Tim của hắn, đau trong nháy mắt giống như bị mấy ngàn mấy vạn mũi tên bắn thủng.

“Viên Phú Cảnh, ngươi con mẹ nó động thủ cho ta!” Lúc này Tống Tu Hoa thấy tuy thích khách chỉ có năm người, nhưng nhiều người cũng không ngăn cản được công phu lợi hại của người ta, hơn ưnã bọn họ thấy An Nhược Hảo rơi vào tình cảnh khó khăn, cũng xuống tay độc ác, chừng trăm tên lính hoàn toàn yếu ớt giống như tường nát bị lấp kín dưới tay những thích khách kia, Viên Phú Cảnh lại dường như nan quá mỹ nhân quan *, sốt ruột mà chửi ầm lên.

(*) nan quá mỹ nhân quan: khó qua ải mỹ nhân

Viên Phú Cảnh giơ kiếm trong tay lên, lại nghe thấy Tống Tu Hoa ở sau lưng truyền đến một tiếng hét thảm, hắn quay đầu nhìn lại, một thanh kiếm ở giữa trái tim, từ trên con ngựa cao to ngã xuống, máu đen chảy đầy đất, hai mắt mở to, chết không nhắm mắt. Hắn quay đầu lại nhìn kiếm đâm tới, thấy hoa mắt, hắn chỉ cảm thấy trước ngực đau xót, dường như cảm giác đau trong ngực bớt đi. Máu lỏng đỏ tươi, là Diêm Vương vẫy chào hắn.

“Viên Phú Cảnh.” An Nhược Hảo không thể tin nhìn Viên Phú Cảnh phút trước còn sống sờ sờ, nhưng bây giờ đã như tờ giấy mỏng lảo đảo muốn ngã.

Cả người Viên Phú Cảnh nghiêng đi, ngã trên mặt đất, cuối cùng trong mắt hắn chính là ánh mắt mang theo khiếp sợ của An Nhược Hảo, trong tai chỉ nghe thấy một tiếng nhẹ nhàng không thể tưởng tượng nổi “Viên Phú Cảnh”.

“Cô nương, thuộc hạ không tốt, để cho cô nương bị sợ hãi.” Một thích khách áo đen đã tháo xiềng xích trên xe tù, thả An Nhược Hảo ra.

An Nhược Hảo nhìn Viên Phú Cảnh ngã trên đất, thầm nghĩ một tiếng “Đi tốt lành”, lập tức nhào tới trước người Lăng Canh Tân: “Nhị ca!”

“Cô nương, nơi đây không nên ở lâu, đi cùng thuộc hạ trước.” Thích khách kia khom lưng đỡ nàng, giọng của hắn lqd rất quen thuộc, hình như chính là ám vệ ngày trước đã cứu Tử Mạch.

An Nhược Hảo ngẩng đầu nhìn lên một đôi mắt kiên định, nàng rơi lệ như mưa: “Nhị ca chàng ấy…”

“Đi mau!” Thủ lĩnh ám vệ cõng Lăng Canh Tân bay lên nóc nhà, ra lệnh một tiếng.

“Cô nương đắc tội.” Ám vệ này cõng An Nhược Hảo lên, cũng đi theo.

An Nhược Hảo chỉ cảm giác dưới chân mình bay lên, lại nhìn theo thủ lĩnh ám vệ bay lên nóc nhà phía trước, nhưng không hứng thú với khinh công bằng lo lắng cho nhị ca: “Nhị ca của ta chàng…”

“Cô gia không có việc gì.” Ám vệ an ủi.

“Các ngươi là ám vệ của An Tâm uyển sao?”

“Vâng.” Ám vệ này đáp, đột nhiên dường như thấy sau lưng có một đám quan binh lớn chạy tới bên này, không biết chạy về phía Tống Tu Hoa, hay chạy về phía bọn họ, thủ lĩnh ám vệ lập tức hạ lệnh tăng tốc.

“Cô nương, đến rồi.” Ám vệ buông nàng xuống.

An Nhược Hảo thoáng nhìn xuống, hình như đây là tòa núi nhỏ bên ngoài kinh đô, thủ lĩnh ám vệ đã đặt nhị ca dưới tàng cây, xé ống quần của hắn.

“Nhị ca…” An Nhược Hảo nhào tới, sắc mặt Lăng Canh Tân tím bầm, ngẩng đầu hỏi thủ lĩnh ám vệ, “Chàng trúng độc gì?”

“Cũng còn chưa biết, đây là độc trong cung truyền ra, hơi phiền toái.”

“Chàng sẽ chết sao?” Lúc An Nhược Hảo nói ra lời này, trong lòng cũng rung động.

“Tạm thời không biết.”

“Tạm thời không biết…” An Nhược Hảo ngã ngồi trên đất.

“Cô nương, trên đất lạnh, mau dậy đi.” Ám vệ cứu nàng nói.

“Tiếu Nhan!” Tề đại thúc từ bên kia đồi lướt qau, đi theo sau là Bạch tiên sinh và Bạch Tịnh Thiền, phi thân đến trước mặt nàng.

“Tề đại thúc.” An Nhược Hảo khóc to, nhào vào trong ngực Tề đại thúc, “Nhị ca chàng ấy trúng độc, chàng ấy sẽ chết sao…”

Bạch Tịnh Thiền thấy vậy, vẻ mặt hơi ảm đạm, ngay sau đó lại như thường, phất tay áo đi tới trước mặt Lăng Canh Tân: “Là độc tiếu trương *.”

(*) tiếu trương: tiếu = cười, trương = khuếch đại

“Độc tiếu trương?” An Nhược Hảo ngước cặp mắt đẫm lệ mặt mơ màng, thấy vẻ mặt Bạch tiên sinh và Bạch Tịnh Thiền đều nặng nề.

“Trúng độc đã bao lâu?” Tề đại thúc hỏi.

“Ước chừng một nén nhang.”

“Khốn kiếp!” Tề đại thúc chụp mạnh cây bên cạnh, “Tống Tu Hoa này thật đáng chết, biết chúng ta sẽ đuổi theo, đặc biệt phái người dẫn chúng ta đi, nếu không sẽ không xảy ra chuyện như vậy. May mà An lão thái quân thông minh, báo cho ám vệ An Tâm uyển.”

“Tề đại thúc, cứu chàng ấy.” An Nhược Hảo nghe hắn nói lời này, một chút cảm giác an ủi cũng không có, chỉ cảm thấy trong lòng càng lạnh.

“Ừ.” Tề đại thúc buông nàng ra, đi tới trước mặt Bạch Tịnh Thiền, “Để cho ta đi.”

“Ta có thể.” Bạch Tịnh Thiền không để ý đến hắn, vẫn hút máu độc cho Lăng Canh Tân.

Tề đại thúc nhìn nàng như vậy, trong lòng cũng khó chịu, đưa tay kéo nàng đứng lên: “Ta nói để ta.”

“Ta không phải nữ tử yếu đuối, ta không cần chàng che chở.” Trong mắt Bạch Tịnh Thiền mơ hồ ngấn lệ.

Ở trước mặt Tề đại thúc, cho tới bây giờ dáng vẻ Bạch Tịnh Thiền vẫn là quỷ dạ xoa háo thắng không chịu thua kém, hôm nay vẫn là lần đầu tiên. Tề Phỉ Dương nhớ tới tân hôn coi như đã bị hủy, nhưng vốn là hắn nên làm, hắn gãi đầu, đột nhiên kéo Bạch Tịnh Thiền qua, hôn lên môi nàng: “Ngoan.” Hôn xong, hắn đỏ mặt ngồi chồm hổm hút máu cho Lăng Canh Tân.

Bạch Tịnh Thiền ngây ngốc vuốt ve cánh môi mình, mặc dù chỉ nhẹ nhàng chạm vào, nhưng cảm giác mềm mại kia rõ ràng: chàng đây là, chàng đây là tiếp nhận mình sao?

“Tịnh Thiền cô cô, xin lỗi, chờ qua chuyện này, sẽ bổ sung cho cô cô.” An Nhược Hảo cầm tay của nàng.

Bạch Tịnh Thiền nghe được lời của nàng ấy, đột nhiên nhớ tới vừa rồi Tề Phỉ Dương hôn nàng trước mặt nhiều người như vậy, che mắt, đỏ cả mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.