Chương trước
Chương sau
Tên gốc của chương truyện này là 黄书 có nghĩa sách đồi trụy, khiêu dâm

“Nhị ca.” An Nhược Hảo bị hắn ép đến mức không thể động đậy, không cần suy nghĩ cũng biết hắn muốn làm gì, nhưng trời rất lạnh, nàng không hề có chút hăng hái nào.

“Tiếu Nhan, ta muốn nhiều cái buổi tối.”

“Nhị ca, ta dạy cho chàng học chữ thôi.” An Nhược Hảo thấy giữa mùa đông này cũng không thể ra ngoài đi dạo lung tung khắp nơi, vẫn phải tìm chút việc để làm.

Lăng Canh Tân vừa nghe học chữ, mắt liền sáng rồi, gật đầu.

“Thì ra ở trong lòng chàng ta không quan trọng bằng biết chữ.” An Nhược Hảo dẩu môi.

Lăng Canh Tân nhìn nàng như vậy, hoàn toàn không biết làm sao, rõ ràng nàng không để cho hắn đụng, nhưng bây giờ lại trách hắn, vội vàng khoát tay: “Không phải vậy không phải thế.”

“Được rồi, ta nói giỡn với chàng đó.” An Nhược Hảo thừa dịp hắn ngẩn người, vội vàng rời khỏi dưới người hắn, chạy lên gác cầm tập thơ.

“Muốn học sao còn nằm trên giường?” An Nhược Hảo vỗ nhẹ vào ngực hắn, còn giả bộ nằm cứng đờ.

“Tiếu Nhan, bên ngoài lạnh lẽo, không bằng chúng ta học ở trên giường đi.” Tia sáng trong mắt Lăng Canh Tân lóe lên.

An Nhược Hảo nhìn xem, quả thật hơi lạnh: “Sáng nay còn tốt, sao giờ tuyết lại rơi lớn như vậy?”

“Tiếu Nhan, lúc tuyết tan còn lạnh hơn, chúng ta liền vùi trong chăn học chữ không phải rất tốt sao.” Lăng Canh Tân dùng lý ngư đả đĩnh *, nhảy dựng lên kéo An Nhược Hảo xuống, ngay lập tức, An Nhược Hảo đã ngã vào trong ngực hắn.

Lý ngư đả đĩnh: nguyên gốc 鲤鱼打挺 : Chỉ một loại kỹ xảo thể dục hoặc động tác thân thể, thông thường dùng cho thể thao, biểu diễn võ thuật hoặc trong thi đấu. Chữ được lấy ra từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn thân thể trên mặt đất.

An Nhược Hảo vốn định trách hắn đôi câu, nhưng khi nhìn hắn thì hình như bị đè:”Sao rồi, đau chỗ nào?”

“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân lật người, đè nàng xuống dưới thân lần nữa: “Liền hôn một cái, nhân tiện chút.”

An Nhược Hảo nhìn hắn như hài tử muốn ăn đường, gật gật đầu.

Theo tiếng cười ha ha của hắn, nàng có thể cảm nhận hơi thở ấm áp trôi lơ lửng trên môi nàng, hương cỏ nhàn nhạt quấy rối hô hấp của nàng. Đầu lưỡi cơ trí đã thăm dò vào khi nàng nói chuyện lúc trước, răng môi triền miên. Bàn tay to của hắn tuyệt đối không chịu nhàn rỗi, dao động trên dưới, thỉnh thoảng véo nhẹ hai khối mềm mại, khi thì cách xiêm y sờ nhẹ chỗ tư mật phía dưới.

An Nhược Hảo bị hôn giống như hơi tức giận lại khẽ rên, thở hổn hển yếu ớt liên tục, thỉnh thoảng có mấy tiếng không thể kiềm chế được khẽ tràn ra từ khóe miệng: “Nhị ca.”

Lăng Canh Tân cảm nhận được tay nàng ở ngực đẩy ra, thật ra lúc này cũng không gấp, buông nàng ra, để cho nàng khẽ thở.

“Chàng thật xấu…” An Nhược Hảo vỗ ngực hắn.

“Tiếu Nhan, học chữ, học chữ.” Lần này đến lượt Lăng Canh Tân thúc giục nàng.

An Nhược Hảo lườm hắn, cầm một quyển thơ mà nàng cho là đơn giản nhất, trong đó có thơ cổ hơi tương tự với Mẫn Nông Ngỗng ngỗng ngỗng, chính là văn tự sơ cấp của tiểu hài tử.

Lăng Canh Tân liếc mắt nhìn: “Tiếu Nhan, nàng cứ xem thường ta như vậy?”

“Sao?” An Nhược Hảo cả kinh trong lòng.

“Thơ cổ này ta đã sớm thuộc lòng.” Lăng Canh Tân buông nàng ra, bò dậy từ trên giường, cứ thế đến đầu giường mình lục lọi một lúc: “Không phải quyển này.” Đột nhiên Lăng Canh Tân giống như điện giật nhét quyển sách mới lấy ra xuống dưới gối.

“Đó là sách gì?” An Nhược Hảo cảm thấy sách này tuyệt đối có mờ ám.

“Không có gì, đó là bảng chữ mẫu.” Lăng Canh Tân hốt hoảng mà che giấu, sao An Nhược Hảo không nhìn ra, nhưng hắn không nói nàng không ép, chờ hắn không có ở đây mình tự đi nhìn, rốt cuộc là bảo bối gì.

“Ừ, là quyển này.” Lăng Canh Tân cầm sách chui vào trong chăn.

Hai người liền ôm nhau ngồi trên giường, An Nhược Hảo thấy, trình độ học tập của Lăng Canh Tân ngược lại sâu sắc hơn trong trí tưởng tượng của nàng nhiều, gần như đã nhận toàn bộ chữ rồi.

Thật ra dạy học chữ, cũng chỉ là Lăng Canh Tân đọc sách, An Nhược Hảo điều chỉnh phát âm, hoặc chỉ mấy chữ Lăng Canh Tân không biết, An Nhược Hảo nhìn chằm chằm sách trong tay Lăng Canh Tân, nàng lại nghĩ tới vấn đề kia, rõ ràng là thời không chưa biết, tại sao nàng lại nhận được những chữ này, hơn nữa về cơ bản nàng trao đổi với người ở đây không có vấn đề gì

“Tiếu Nhan, có phải nàng mệt mỏi không?” Lăng Canh Tân cảm thấy người trong ngực nhìn chằm chằm quyển sách không nhúc nhích, hỏi chữ nàng không đáp, “Tiếu Nhan?”

“Hả?” An Nhược Hảo bị hắn tăng thêm thanh âm làm cho phục hồi tinh thần, “Sao vậy?”

“Có phải nàng mệt mỏi không?”

“Không thể nào, người học chữ không phải ta, ta chỉ là, ta chỉ là đang nhàm chán, ta muốn lấy quyển sách kia nhìn một chút.” An Nhược Hảo nói xong liền nhảy xuống giường, chạy đến đầu giường Lăng Canh Tân, nàng vừa nhìn thấy vài quyển sách, nhưng mục tiêu của nàng á, chính là “Bảo bối” kia.

“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân nhìn động tác của nàng cũng vội vã chạy tới, đè lại gối đầu, “Tiếu Nhan muốn xem sách gì, nhị ca tìm cho nàng.”

“Ta muốn xem cuốn sách chàng vừa giấu đi.” An Nhược Hảo giằng co với hắn.

“Tiếu Nhan, đó không phải là sách hay, đừng, đừng xem.” Lăng Canh Tân đột nhiên đỏ mặt, nói chuyện cũng lắp bắp rồi.

Nét mặt của Lăng Canh Tân càng nói lên quyển sách kia có vấn đề, lòng An Nhược Hảo càng thêm tò mò: “Ta muốn xem quyển sách kia.”

“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân gần như khẩn cầu, “Đừng xem.”

“Ta cứ muốn xem.” An Nhược Hảo nhìn thấy dưới gối lộ ra một góc quyển sách, nhón chân hôn lên môi Lăng Canh Tân, “Nghe lời hài tử có thịt ăn.”

Lăng Canh Tân bất ngờ bị nàng hôn lên, đầu óc hơi mê man, lần sau khi Tiếu Nhan chủ động có thể nhắc nhở một chút không. Hắn đang sững sờ, An Nhược Hảo đã lấy được sách hơn nữa còn mở ra.

Tranh nô đùa bí mật đêm xuân ” An Nhược Hảo kinh ngạc mở quyển sách ra, chín cách của Độc Cô? Mười ba huyệt đạo cao trào của nam nữ? Nàng nhìn giảng giải tranh vẽ trên sách, trong nháy mắt cũng đỏ mặt: “Lăng Canh Tân, chàng chàng chàng, chàng lại có thể xem loại sách này!”

đêm xuân: ở đây hiểu theo nghĩa bóng là lạc thú, tình dục. “Một khắc xuân tiêu đáng giá nghìn vàng.”

“Đây là tị hỏa đồ , để cho nàng cất dưới đáy hòm.” Lăng Canh Tân vội đoạt lại, giấu ra sau lưng.

tị hỏa đồ: cách gọi nhã nhặn của xuân cung đồ, sách khiêu dâm cổ đại.

“Đáy hòm cái gì?” An Nhược Hảo buồn cười nói, “Xuân cung đồ thì là xuân cung đồ, còn giấu đầu hở đuôi.”

Lăng Canh Tân cũng không gượng ép, cứng rắn giải thích cho nàng, thì ra “Xuân cung đồ” này là đồ hồi môn không thể thiếu của nữ tử, vì vậy còn gọi là “Tranh đồ cưới”, bởi vì trước lúc xuất giá đặt dưới tầng cuối cùng của rương đồ, nên cũng gọi là “đáy hòm”.

An Nhược Hảo nghe xong, không khỏi im lặng, nhưng khi nhìn dáng vẻ của Lăng Canh Tân, hẳn là thật, đây là lần đầu tiên nàng nghe nói tới điều này, đúng là thêm kiến thức.

“Tiếu Nhan?” Lăng Canh Tân cẩn thận từng li từng tí nhìn nàng, vừa lặng lẽ giấu kỹ sách.

“Lăng Canh Tân, chàng nói đi, chàng có từng xem không?” An Nhược Hảo đoán chắc hắn đã từng xem, đối với nàng mà nói, cái gì mà 《đùa giỡn bí mật đêm xuân》cũng không quá bất ngờ, sao mà so được với tinh hoa của quốc đảo. Nàng liền chọc hắn, Lăng Canh Tân lại luống cuống, mặt sưng lên đỏ bừng: “Tiếu Nhan.”

“Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị.” An Nhược Hảo ngừng cười.

“Ta, ta không cẩn thận nhìn mấy lần.” Cả khuôn mặt Lăng Canh Tân đỏ bừng như cật heo, nói lúng túng.

“Không cẩn thận nhìn mấy lần?” An Nhược Hảo không tin, nhớ tới dáng vẻ thành thạo lúc trước ở phòng trúc của hắn, tuyệt đối không phải do Chân lưu manh dạy, kỹ thuật miệng được tranh vẽ rõ ràng.

“Ta, ta, ta…” Lăng Canh Tân nhìn vẻ hăm dọa của An Nhược Hảo, nói không ra lời.

“Phụt.” Rốt cuộc An Nhược Hảo không nhịn được mà phá ra cười, “Nhị ca, đừng ngượng ngùng, nhìn rồi thì nhìn rồi, có gì lớn lao đâu.”

“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân liếc nhìn gò má nàng, hình như đúng là không thèm để ý, thở phào nhẹ nhõm. Hắn đột nhiên nhớ ra, chắc trước đây lộ liễu hơn nàng cũng nhìn rồi, nếu không sao lại không xấu hổ. Lăng Canh Tân nghĩ như vậy, liền nói thẳng ra: “Tiếu Nhan, thật ra thì nàng không ngượng ngùng.”

“Cái gì, Lăng Canh Tân!” An Nhược Hảo quả nhiên giận đến giậm chân, sự thật là một chuyện, bị hắn thẳng thắn nói ra như vậy là chuyện khác, Lăng Canh Tân này đúng là gan lớn rồi.

“Tiếu Nhan, ta thích nàng không hề kiểu cách như vậy.” Lăng Canh Tân vội vàng trấn an, vuốt đuôi nàng. Nhưng hắn biết, Tiếu Nhan nhà hắn thùy mị thì thùy mị, nhưng lúc nóng giận lên thì đúng là hắn không thể chịu đựng nổi.

“Cũng không sai.” An Nhược Hảo đưa tay vuốt tóc hắn, cứ thế đi ra bên cạnh bàn rót nước.

“Tiếu Nhan, trời lạnh, đừng uống.” Lăng Canh Tân lấy ly trà ra, lại lấy một chén từ trong nồi, “Ăn bánh trứng.”

“Hả, chàng làm khi nào?” An Nhược Hảo thấy chén nóng mềm như vậy, vội vàng buông ra, Lăng Canh Tân cười cười bưng đến cho nàng: “Vừa mới làm.”

“Thật là, làm lúc nào mà ta không biết.” An Nhược Hảo bị hắn ấn vào trước bàn, Lăng Canh Tân đưa thìa cho nàng.

“Nhị ca, chàng cũng ăn.” An Nhược Hảo không phải người ăn một mình, thổi nguội rồi đút cho hắn.

Lăng Canh Tân do dự một chút rồi mới ăn: “Tiếu Nhan, nàng ăn đi, đây là dùng để bồi bổ thân thể cho nàng.”

“Bổ thân thể?”

“Vương bà tử nói, mấy tháng nàng mới có nguyệt tín một lần là thân thể có vấn đề, phải điều trị. Nhị ca mua không được mấy loại thuốc quý kia, bà tử nói bánh trứng cũng giống vậy.”

An Nhược Hảo gật gật đầu, lại ngoẹo đầu nhìn hắn: “Nhị ca, sao chuyện gì chàng cũng hỏi Vương bà tử?”

“Trước khi đi phụ thân đã căn dặn, nói có gì không hiểu thì hỏi bà tử.” Lăng Canh Tân lại thành thực, vốn không hiểu ý An Nhược Hảo đang chế nhạo.

“Chàng rất nghe lời phụ thân.” An Nhược Hảo ăn hai cái bánh trứng, đột nhiên nhớ tới Ngô Đắc Nhân, “Nhị ca, dượng thế nào?”

“Tham quan này lấy hơn nửa gia sản của dượng, thả dượng ra, gần cuối năm, chắc tham quan thiếu tiền xài mới tùy tiện tìm lý do giam dượng lại.”

“Nói như vậy, Ngô gia không sao?”

“Ừ. Sáng nay ta đi xem, giấy niêm phong Ngô phủ đã xé, ta cũng vào thăm dì.” Lăng Canh Tân dừng lại một chút, “Khí sắc của dì và biểu đệ cũng không còn xấu, đã chuẩn bị bước sang năm mới rồi.”

“Ừhm.” An Nhược Hảo nghe Ngô gia không có việc gì, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy không quá thân mật, nhưng dù sao vẫn là thân thích.

An Nhược Hảo ăn bánh trứng, Lăng Canh Tân không nói lời nào, nàng vừa ngẩng đầu lên mới biết được chắc hắn ghen tỵ: “Nhị ca, chàng ghen?”

“Không có, chỉ có điều trong lòng khó chịu.” Lăng Canh Tân đúng là thẳng thắn, “Cuối cùng ta cảm thấy vị trí của biểu đệ trong lòng nàng không tầm thường, trong lòng ta cũng không thoải mái.”

“Nhị ca, ta với hắn không có gì, nhiều nhất chỉ do khoảng thời gian đó bị chàng chọc tức, nên mới hồ đồ mà đi tới Ngô gia, nhưng chúng ta thật sự không có gì cả.”

“Dì còn muốn làm chủ cho các nàng đính ước?”

“Đó là chuyện của dì, ta không đồng ý.”

“Nhưng nàng không cự tuyệt.” Lăng Canh Tân bất mãn lầm bầm.

“Nhị ca.” An Nhược Hảo lắc lắc cánh tay của hắn làm nũng, lúc nam nhân này ăn dấm chua không phải kiêu ngạo khó chịu như bình thường, “Nhị ca, ta đã nói với chàng, ta thích chính là chàng, sao chàng còn để ý chứ?”

“Nàng lặp lại lần nữa, nàng thích ta.” Lăng Canh Tân cau mày, rất có mưu kế mà dẫn dụ.

“Nhị ca, ta thích chàng.” An Nhược Hảo nhìn hắn cau mày, đưa tay vuốt cho hắn, “Ta thích chàng.”

“Đừng gọi nhị ca.”

“Tân Tân, ta thích chàng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.