Chương trước
Chương sau
Vương bà tử yên lặng một lát, nhưng Vương lão đầu đi tới đỡ hắn lên: “Hài tử ngoan, đứng lên đi. Ngươi mang viên ngọc này lên trấn trên bán, sắm sửa tốt cho hôn lễ là được.”

“Nhạc mẫu đại nhân muốn hai mươi lượng tiền mừng con sẽ dâng lên, chỉ cần nhạc mẫu đại nhân chịu gả Tú Lệ cho con.” Mặc dù Vương lão đầu đồng ý, nhưng Vương bà tử còn chưa có đồng ý đâu.

Mọi người thấy vậy liền lên tiếng phụ họa: “Bà tử đáp ứng đi, lưu manh này khó có được thành ý mười phần.”

“Đáp ứng đi, không lâu sau có thể ôm cháu ngoại, ha ha.”

Vương Tú Lệ ôm cánh tay bà tử lqd lắc lư một hồi: “Nương, nương.”

Vương bà tử vỗ ót Vương Tú Lệ: “Thật là nữ nhi lớn không dùng được, ôi, được rồi, đứng lên đi.”

“Nhạc mẫu đại nhân đáp ứng?” Chân lưu manh không che giấu được hưng phấn trong mắt.

“Ngươi đã gọi nhạc mẫu, ta còn có thể không đồng ý?” Vương bà tử tức giận nhìn hắn, nhưng trên mặt lại nở nụ cười.

Chân lưu manh nhảy lên từ trên mặt đất, ôm cổ Vương Tú Lệ xoay vòng vòng: “Tú Lệ, nương nàng đồng ý, nương nàng đồng ý!”

“Đừng xoay, đừng xoay, đầu ta choáng.” Vương Tú Lệ che miệng, “Đừng xoay tròn, cẩn thận bụng của ta.”

“Ta rất cao hứng.” Chân lưu manh đặt nàng xuống, vội vuốt ve lưng của nàng, “Không sao chứ.”

Vương Tú Lệ lắc đầu, rất ngượng ngùng nhìn mọi người xung quanh.

“Thật sự chúc mừng, Vương lão đầu.” Đại lão gia ở đây đã bắt đầu chúc mừng Vương gia.

An Nhược Hảo cùng Lăng Canh Tân thấy mọi người rời đi hết mới vào trong nhà, An Nhược Hảo vội lấy nước cho Lăng Canh Tân rửa mặt.

“Tiếu Nhan, không vội.” Lăng Canh Tân kéo nàng, dieênddanleequuyddonn móc một viên mặc ngọc trong ngực ra, “Cái này cho muội, nhất định phải cất kỹ.”

“Cái này, cho muội?” Viên ngọc quý trọng như vậy, An Nhược Hảo cho rằng Lăng Canh Tân sẽ đem bán.

“Đưa cho muội.” Lăng Canh Tân yên lặng nói.

“Nhị ca không mang lên trấn trên bán sao?”

“Không bán, nhà chúng ta không thiếu tiền, mua bán cái gì?” Lăng Canh Tân vuốt mũi nàng, cởi áo ướt đẫm bên ngoài rồi tự lau người.

An Nhược Hảo cầm viên ngọc trên tay, sờ sờ lỗ mũi, nhìn cái lưng cường tráng của hắn không khỏi đỏ mặt: thật đúng là không biết kiêng dè, nhưng nghĩ tới hắn đối tốt với nàng như vậy liền thôi.

An Nhược Hảo chạy lên gác lấy một hộp gỗ, thả mặc ngọc vào bên trong, trên gác ngược lại có vẻ sáng ngời. Nàng đặt mặc ngọc dưới gối, thấy áo ngoài dính bùn vội cởi ra. Nàng vừa xoay người liền nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Lăng Canh Tân, liền phát hoảng: “Nhị ca!”

“Tiếu Nhan, muội trưởng thành.” Lăng Canh Tân đi tới, vuốt gương mặt của nàng, một tay khác xoa bờ vai, từ từ trượt đến trước ngực nàng.

“Nhị ca!” An Nhược Hảo d.đ2l9q.đ cảm giác được tiếp xúc trước ngực, nhìn dục vọng trong mắt hắn lại không dám đẩy hắn ra, lúc đang do dự nên nói cái gì, môi nóng rực của Lăng Canh Tân đã che lên, đầu lưỡi dò vào trong miệng nàng, vụng về mút lấy nước miếng trong miệng nàng.

“Ưmh.” An Nhược Hảo muốn nói gì, đều bị ngăn trong miệng. Nàng cảm nhận Lăng Canh Tân hôn hơi thô bạo, trong đầu trống rộng: nhị ca nàng lại có thể đối với nàng như vậy, nhưng cảm giác này giống như từng biết…

“Tiếu Nhan, muội không mặc yếm.” Lăng Canh Tân vừa lẩm bẩm tên nàng, vừa đưa tay thò vào trong cổ áo nàng, tròn trĩnh trắng như tuyết đã lộ ra trong không khí. Nụ hôn của hắn từ cổ An Nhược Hảo thẳng xuống phía dưới, hôn lên xương quai xanh, từ từ hôn lên đỉnh nhọn màu hồng của nàng, tỉ mỉ gặm cắn.

Hôm nay An Nhược Hảo không mặc bộ váy lụa đỏ, dĩ nhiên không mặc yếm rồi. Nhưng lời Lăng Canh Tân nói khiến cho nàng đột nhiên thức tỉnh, mà giờ khắc này cảm nhận được chân thật trước ngực, nhị ca nàng lại có ý tưởng ở phương diện kia với nàng, trong đầu uỳnh một tiếng, dùng sức đẩy hắn ra: “Nhị ca!”

Lăng Canh Tân bị đẩy một cái lảo đảo, thấy trên mặt An Nhược Hảo hơi tức giận, nhìn nửa thân trần của nàng khẽ ngẩn người: “Tiếu Nhan.”

“Muội sẽ coi như chưa có gì xảy ra.” An Nhược Hảo vội vàng chỉnh lại quần áo, lúc này vốn định rửa mặt cũng sợ tới mức quên đi, xoay người nằm trên giường.

Lăng Canh Tân còn muốn nói gì, thấy dáng vẻ này của nàng, lau mặt một cái rồi thở dài tắt nến cũng nằm dài trên giường: Tiếu Nhan của hắn, một ngày nào đó nàng sẽ nguyện ý.

An Nhược Hảo nằm ở trên giường còn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực sau lưng, đột nhiên nàng phát hiện Lăng Canh Tân có tình cảm đặc biệt với nàng, không phát điên, không giận dữ, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Mặc dù trong lòng nàng cũng có ý nghĩ hỗn loạn bỏ không xong, nhưng tình cảm này không đúng luân thường đạo lý, nàng phải bóp chết nó từ trong tã lót, đúng lúc tìm chị dâu rồi, bằng không ngày nào đó nàng chắc chắn bị ăn sạch sành sanh rồi.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Chân lưu manh há mồm là biết ăn nói, nghe nói hai viên mặc ngọc bán cho Lệ gia ở trấn trên, tổng cộng thu được một trăm tám mươi lượng bạc. Vì cảm tạ Lăng Canh Tân, vừa trở về hắn mang năm mươi lượng cho Lăng gia.

Lăng Canh Tân định từ chối, Chân lưu manh vụng trộm nói với hắn mấy câu, Lăng Canh Tân nhìn An Nhược Hảo một chút rồi thu lại.

An Nhược Hảo quay đầu đi chỗ khác, bây giờ nàng lười phải để ý đến Lăng Canh tân, từ sau buổi tối hắn hôn nàng xong, nàng liền cố gắng hết sức ít tiếp xúc với hắn. Mặc dù chung một mái nhà khó tránh khỏi, bớt nói là được.

Chân lưu manh bỗng chốc trở thành nhà giàu mới nổi ở thôn Thuấn Thủy, cho Vương gia năm mươi lượng tiền mừng, Vương lão đầu ngại nhiều muốn thoái thác, Vương bà tử lại không khách khí nhận toàn bộ.

Vương Tú Lệ thấy vậy, vểnh môi không khỏi oán trách nương nàng thấy tiền sáng mắt.

“Đây chứng minh con đáng tiền, sao nương có thể không thu.” Vương bà tử liếc nàng một cái, thu bạc rồi đi vào trong nhà rồi.

Chân lưu manh lại cao hứng, kéo tay Vương Tú Lệ: “Phụ mẫu ta đã để Trầm lão bá chọn ngày, nói ngày tám đầu tháng lqd sau là ngày tốt, để cho phụ mẫu ta tới thương lượng với nương nàng, chúng ta thành thân vào hôm đó.”

“Tất cả nghe theo chàng.” Vương Tú Lệ mắc cỡ cúi đầu.

“Mấy ngày này tiểu tử thúi có giày vò nàng không?” Chân lưu manh sờ bụng nàng còn hơi bằng phẳng.

“Thời gian này không nôn mửa như trước nữa, chàng đừng như vậy, người lớn trong nhà đều đang nhìn.” Vương Tú Lệ đẩy tay hắn ra.

Chân lưu manh ngẩng đầu nhìn mọi người, cười ha ha buông nàng ra.

An Nhược Hảo nhìn hai người ân ái, xoay người trở về nhà.

“Tiếu Nhan.”

“Viên Phú Cảnh.” Lúc này An Nhược Hảo nhìn thấy hắn, tâm tình ngược lại khá hơn nhiều.

“Ta thấy mấy ngày này nàng luôn cau mày, dieendaanleequuydonn cũng ít nói đi, hình như cãi nhau với nhị ca nàng hả?”

“Chuyện không liên quan đến ngươi.” An Nhược Hảo thấy hắn nhắc tới Lăng Canh Tân, trong nháy mắt bắt đầu khó chịu, nhấc chân đi ra núi nhỏ phía sau nhà.

“Nàng cẩn thận một chút, đừng để nhánh cây ven đường va vào.” Viên Phú Cảnh chạy tới, vạch nhánh cây ra cho nàng.

“Ngươi không phải đi học đường sao?” An Nhược Hảo vẫn tự đi.

“Mấy ngày nay thân thể tiên sinh không thoải mái, trong học đường nghỉ.”

“À.”

“Rốt cuộc ngươi bị sao?” Viên Phú Cảnh tiến lên một bước, giữ bả vai của nàng.

“Không có việc gì.” An Nhược Hảo quay đầu đi.

Viên Phú Cảnh lại lờ mờ nhìn thấy vết đỏ trên cổ nàng: “Nàng viên phòng với nhị ca?”

An Nhược Hảo kinh ngạc quay đầu, theo ánh mắt của hắn sờ lên cổ: “Không có.”

“Vậy dấu đỏ trên cổ nàng, điều này lqd rõ ràng là bị người hôn, chẳng lẽ còn có người khác?” Viên Phú Cảnh giận dữ.

“Huynh ấy chỉ hôn, không có gì khác.”

“Chính bởi vì chuyện này nên nàng giận dỗi nhị ca.”

An Nhược Hảo không trả lời.

Thật ra trong lòng Viên Phú Cảnh đã xác định từ trước: “Nàng không thích nhị ca nàng.”

An Nhược Hảo tiếp tục trầm mặc.

“Cũng được, mười lăm tháng ba sang năm, nàng chịu đựng một chút, đến lúc đó ta tới cầu hôn.” Viên Phú Cảnh thấy kinh ngạc trong mắt nàng, cười nói, “Ta sẽ đối tốt với nàng, nàng chờ ta.”

“Viên Phú Cảnh, ta…’

Viên Phú Cảnh lại ngắt lời nàng: “Nhị ca của nàng là kẻ quê mùa một cục, tự nhận đi theo tiên sinh học mấy chữ là có thể xứng với muội, thật sự quá buồn cười rồi. Biểu ca của muội không phải là vị hôn phu tốt, không bằng nàng theo ta. Bây giờ nàng chưa nhìn thấy chỗ tốt của ta, nhưng về sau ta sẽ để cho nàng thấy chỉ có ta mới mang lại hạnh phúc cho nàng.”

“Viên Phú Cảnh…”

“Ta hiểu rõ trong lòng nàng nghĩ gì, chờ ta, ta sẽ không để cho nàng hối hận.” Viên Phú Cảnh hôn lên trán nàng một cái, đi thẳng xuống núi.

An Nhược Hảo tựa vào thân cây khô sau lưng, vuốt chỗ bị hắn hôn lên trên trán, không phải nàng không hiểu tâm tư của người thiếu niên này,nhưng nàng không có cách nào nhận cũng không thể cự tuyệt. Tâm ý lqd của Lăng Canh Tân khiến nàng hoảng hốt, bọn họ là huynh muội. Còn về Ngô Đắc Nhân, dáng vẻ của hắn giống hệt Lý Đường Ca, hắn thật sự là biểu ca của nàng sao? Trong lòng nàng hoài nghi, lại không dám đi xác nhận, nàng sợ thất vọng.

Nàng ngẩng đầu nhìn trời, mười tám tháng tám rồi, khi nàng đến nơi này là đầu tháng năm, hơn ba tháng rồi. Nàng gần như đã có thể thích ứng với cuộc sống ở đây, nhưng trong lòng nàng vẫn có vài thứ chộn rộn, mà nàng không thể buông Lý Đường Ca. Nhưng không buông xuống không được, nàng lại không biết nên làm gì bây giờ.

“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân đi từ chỗ tối ra, kêu lên.

An Nhược Hảo nghe thấy giọng nói của hắn vang lên từ phía sau, chẳng lẽ hắn nghe được lời Viên Phú Cảnh nói với nàng, chẳng lẽ thấy Viên Phú Cảnh hôn nàng, trong nháy mắt trong lòng nàng hoảng sợ.

“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân không kiên nhẫn gọi thêm một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.