“Đến đây, cởi quần áo rách này ra, tỷ tỷ tìm cho muội một bộ y phục xinh đẹp.” Diễm Nương nói xong đã cầm ra một bộ xiêm y. Lăng nhị ca thò tay tiếp nhận. Diễm Nương đưa xiêm y cho Lăng nhị ca, lại giữ lấy dầu hồng hoa trên tay không đưa cho hắn: “Nhị ca, để ta bôi cho muội muội đi.” “Không cần, tự ta có thể.” Lăng nhị ca gần như đoạt lấy bình dầu hồng hoa kia. “Cái này làm sao được, các ngươi tuy là huynh muội, dù sao cũng phải kiêng dè không đúng sao?” Diễm Nương không cam lòng nói. “Không cần, ngược lại là ngươi, ngươi đi ra ngoài trước, đỡ bị mọi người nói tiếng xấu.” Lăng nhị ca đổi khách làm chủ, đấy Diễm Nương ra ngoài, cài then gỗ, mặc cho Diễm Nương ở bên ngoài gọi cũng không để ý, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là giẫm chân đi xa. An Nhược Hảo thấy vậy, nhịn không được mà cười rộ lên. Lăng nhị ca này xem ra có chút “Ngốc”, không ngờ đây mới là nam nhân tốt. “A Sửu cười cái gì?” “Không có gì.” “Diễm Nương là một quả phụ, những người đó cũng không biết tránh chút.” Lăng nhị ca nói một câu không đầu không đuôi, lấy tay An Nhược Hảo đang che ngực ra, “Ừ, bỏ tay ra, nhị ca bôi thuốc cho muội.” “Hả?” An Nhược Hảo cười không nổi, giống lqd như nàng gặp báo ứng rồi. Mặc dù hắn là nhị ca của nàng, đúng là hắn muốn tự mình bôi thuốc cho nàng, nhưng thân thể của nàng bị thấy hết cũng không phải là chuyện tốt. Thà rằng nàng bị Diễm Nương đến bôi. “Nhị ca, vẫn nên để Diễm Nương đến bôi cho muội đi.” “Sao lại làm phiền người khác?” Lăng nhị ca lạnh mặt. “Không phiền toái, không phiền toái.” “A Sửu đừng làm rộn.” Lăng nhị ca có chút cưng chiều có chút tức giận có chút bất đắc dĩ nói. Lúc nào thì An Nhược Hảo bị giáo huấn “Phức tạp” như vậy, chỉ một câu này, liền ngoan ngoãn không dám động rồi. Lăng nhị ca thuần thục lột sạch đồ của nàng, ngựa quen đường cũ bôi xong thuốc, lại mặc xiêm y của Diễm Nương lên. Đợi đến khi An Nhược Hảo kịp phản ứng, nàng đã bị Lăng nhị ca ôm ra khỏi nhà gỗ của tiểu quả phụ. Lăng nhị ca đứng đắn nói cảm ơn, dưới lqd ánh mắt soi mói của thôn dân Trần Gia Bình ôm nàng đi qua. “Lưu manh, ngươi đừng thấy A Sửu ngốc, dáng người rất đẹp đấy.” “Thật không sai, chậc chậc, đúng là không tệ.” “Bộ xiêm y của Diễm Nương mặc trên người nàng, so với Diễm Nương, thật sự nhìn không tồi.” An Nhược Hảo loáng thoáng nghe thấy hình như có người nghị luận vóc dáng của nàng, khi ở trong nhà tiểu quả phụ nàng đã nhìn qua gương đồng, gương mặt này vốn không phải là của nàng, thân thể này không phải là của nàng, không liên quan gì đến nàng, mặc cho bọn họ nói đi. Không phải chỉ cần sau một giấc ngủ, tất cả mọi chuyện cũng chỉ là nằm mơ? Nhưng đau đớn trên người thỉnh thoảng truyền tới nói cho nàng biết, đây là thật. Quan trọng nhất, phải tìm một biện pháp để xuyên không về thôi. Chỗ này lạ nước lạ cái, xem ra lộn xộn, nàng vẫn tình nguyện trở về. Lạ nước lạ cái, nàng phải tìm cơ hội hỏi thăm một chút đây là nơi nào, thuộc thời đại nào. Hơn nữa, Lý Đường Ca, khi đó cũng nhảy vào trong nước, có thể cũng xuyên qua rồi không? Nếu như hắn cũng xuyên qua, nàng có lqd thể tình nguyện đợi ở đây, hai người ở chung một chỗ, không còn ai có thể tách bọn họ ra. Nhưng mà, Lý Đường Ca đang ở đâu? Về đến nhà, An Nhược Hảo quan sát xung quanh, một căn nhà gỗ lớn rộng rãi. Chỉ là địa thế nơi này hơi cao một chút, cách hơi xa những thôn dân khác. Trước nhà lớn bày lung tung các loại rau dưa và trái cây, gà vịt thấy chủ nhân trở về tranh nhau chạy tới, bị Lăng nhị ca quát lại chạy ra. Bên cạnh nhà gỗ có một mảng rừng trúc lớn, dưới cửa sổ chuối tây nở hoa màu cam, trông rất đẹp mắt. Đêm đó, nàng che che giấu giấu hỏi chuyện tình nơi này, được biết thôn này gọi là thôn Thuấn Thủy, mấy ngày trước chính là đợt lũ định kỳ mỗi năm. Ngày hôm nay nàng trôi đến thôn gọi là Trần Gia Bình, bên cạnh thôn Thuấn Thủy, cũng được núi lớn sau nhà bao quanh, coi như bên này sông có duy nhất một thôn ở gần nhau, có ý tứ môi hở răng lạnh. Mà dường như thương thế An Nhược Hảo có dấu hiệu nghiêm trọng, bởi vì đến ngày hôm sau tay của nàng đã nâng lên không nổi, Lăng nhị ca vội vàng đưa nàng đi Trần Gia Bình, hai thôn này có một lão lang trung * duy nhất Mộc lão đầu bôi rất nhiều thuốc bắc lên hai tay nàng, buộc hai tấm nẹp gỗ mới buông tha. (*) lang trung: thầy lang. Sau nửa tháng, cả thôn đều đi chăm sóc lqd cây giống bị chìm trong cơn lũ, nhị ca cũng thế. Nhưng không yên lòng để nàng ở trong nhà một mình, mỗi lần cũng sẽ dẫn nàng đi theo đến bên cạnh ruộng. Thương thế của nàng còn chưa khỏi, ở nhà lại rất buồn bực, mừng rỡ ngồi dưới gốc cây xem nhóm người trong thôn làm việc tay chân, mà nàng hưởng thụ mùi thơm ngát của hoa cỏ. Nàng đã từng nói bóng nói gió qua với nhị ca, nhị ca nói nơi đây là nước Đại Lương, bên cạnh còn có nước Đại Kim, còn có một nơi hình như gọi là nước Tấn Bình. Hoàng đế nước Đại Lương có họ là Hách Liên, tên Hách Liên Ngọc, niên hiệu Nhân An, kinh thành gọi là Bắc Đô, ngoài ra không có gì. Nghe xong những điều này, An Nhược Hảo xác định đây không phải là thời không nơi nàng ở, bởi vì trong lịch sử Trung Quốc không có vị hoàng đế nào họ Hách Liên, cũng không có cái gì gọi là Tấn Bình. Nghĩ đến không biết người ở chỗ nnào, nàng không khỏi có chút mờ mịt. Lại nghĩ đến Lý Đường Ca, bây giờ hắn ở đâu? “Ôi chao, A Sửu, càng ngày càng đẹp nha.” Một tên lưu manh ngồi xuống bên cạnh nàng, trêu đùa. An Nhược Hảo nghe giọng nói nhớ tới người này chính là người thảo luận vóc dáng của nàng cùng tiểu quả phụ, nàng nghiêng đầu qua nhìn hắn, kỳ thật không có ác ý gì, cười cười. Tên lưu manh này bị nụ cười sáng lqd ngời làm cho lóa mắt, sững sờ một lát mới lắp bắp: “A Sửu, ngươi cười lên thật đẹp.” “Ngươi tên là gì?” “A…, ta tên là Chân Thất.” Chân Thất vỗ vỗ bộ ngực, ánh mắt lại nhìn xuống bộ ngực đang nhô lên của An Nhược Hảo, “Ngực ngươi thực lớn, còn lớn hơn so với Tú Lệ.” “Cái gì?” An Nhược Hảo bị câu nói rõ ràng này của hắn làm sợ hết hồn. “Ta phải sờ sờ.” Chân Thất nói xong, một tay giữ chặt hai tay của nàng, đưa tay qua nắm lấy. “Ngươi dừng tay!” Tay An Nhược Hảo không thể động, thân thể di chuyển cũng khó khăn. Lưu manh quả nhiên là lưu manh, thấy nàng như thế, bóp càng vui vẻ, An Nhược Hảo chỉ cảm thấy bị hắn bóp đau đớn, “Chân Thất ngươi là tên khốn kiếp!” “Chân lưu manh!” Chân Thất nghe tiếng quay đầu lại, đã bị nhị ca đá cho một cưới bay ra ngoài, núp dưới rễ cây động cũng không dám động. “A Sửu.” “Nhị ca.” An Nhược Hảo vùi cả lqd thân thể vào trong ngực nhị ca. “Nhị ca lại đi đánh hắn hai quyền, cho muội hả giận!” Nhị ca buông An Nhược Hảo ra, đứng dậy muốn đánh Chân lưu manh. Chân lưu manh vội nằm trên mặt đất cầu xin tha thứ: “Nhị ca, ta không dám nữa, ngươi đừng đánh ta.” Mọi người ở ruộng bên kia cũng quay đầu lại nhìn, không cần hỏi cũng biết chuyện gì xảy ra, khoanh tay xem kịch vui. “Ngươi dám khi dễ A Sửu của ta, phải đánh ngươi cho răng rơi đầy đất.” Lăng nhị ca bẻ đốt ngón tay kêu răng rắc. An Nhược Hảo thấy tên lưu manh này rất sợ nhị ca, mà dưới quyền của nhị ca chỉ sợ hắn cũng phải chết nửa cái mạng, ngộ nhỡ động tĩnh quá lớn cũng không tốt: “Nhị ca, đừng đánh.” Nhị ca nghe được nàng gọi, buông lỏng nắm đấm: “Hừ, A Sửu không cần ta đánh ngươi, tiểu tử ngươi nhanh cút cho ta!” Chân lưu manh thấy vậy vội vàng lqd té chạy. Nhị ca nhìn thấy hắn chạy xa mới quay đầu lại: “A Sửu, có bị thương tổn chỗ nào không?” An Nhược Hảo lắc lắc đầu. “Ta vừa thấy hắn bóp chỗ này của muội, đau không?” Nhị ca nói xong, bản thân cũng đưa tay lên. Trong khoảng thời gian này, An Nhược Hảo đã thành thói quen với động tác không e dè của hắn, thế nhưng trước mặt mọi người, nàng mắc cỡ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Nhị ca thấy nàng cúi đầu, còn tưởng nàng bị thương rồi, vội vàng ôm nàng đi về nhà. An Nhược Hảo thấy hắn đưa tay tới định cởi xiêm y của nàng, vội vàng ngăn cản: “Nhị ca, trên người muội không sao.” “Thật không có việc gì?” Nhị ca dừng tay lại. “Không có việc gì.” An Nhược Hảo rất lqd nhức đầu, mặc dù đây là nhị ca, nhưng mỗi ngày như vậy cũng không phải là biện pháp, “Nhị ca, khi nào thì có thể tháo nẹp gỗ trên tay muội ra.” “Có phải động vào cánh tay làm đau lqd không?” Nhị ca nghe nàng hỏi vậy, đau lòng hỏi. An Nhược Hảo cũng không quan tâm là đau hay không đau, thẳng thắn gật đầu, nàng muốn nhanh chóng tháo nẹp gỗ này ra, lấy lại tự do. “Đợi ngày mai nhị ca dẫn muội đi Trần Gia Bình kiểm tra, hỏi Mộc lão đầu coi có thể tháo ra hay không.” “Được.” Hai ngày sau, An Nhược Hảo được tháo nẹp gỗ, rốt cuộc đôi tay cũng được tự do, nàng có cảm giác như được thấy lại ánh mặt trời, đi trên đường cả người cũng nhẹ nhàng. “A Sửu.” Bỗng nhiên nhị ca ở sau lưng gọi nàng. “Sao vậy?” An Nhược Hảo dừng bước, quay đầu chờ hắn. “Nhị ca cảm thấy, dường như A Sửu khác trước rồi.” An Nhược Hảo nghe thấy lời này, trong lòng hồi hộp, nàng không phải là A Sửu, dĩ nhiên không giống trước, nhưng nên giải thích như thế nào cho hắn đây? “Người trong thôn đều nói, A Sửu bị hà bá giữ lại trí tuệ nên mới ngây ngốc, lần này xảy ra lũ lụt, không phải hà bá trả lại trí tuệ cho A Sửu chứ.” An Nhược Hảo nghe hắn lầm bầm lầu bầu, lời giải thích này, thật sự là, quá mạnh mẽ Puck - dđlqd. “Nhị ca, muội quả thực không ngốc, nhưng muội đã quên chuyện lúc trước. Nhị ca nghe nàng nói vậy, sờ sờ tóc nàng: “Lúc trước kia A Sửu ngây ngốc cũng không nhớ rõ chuyện ngày trước, như bây giờ rất tốt.” An Nhược Hảo không nghĩ tới vượt qua cửa ải này nhẹ nhõm như vậy, còn tưởng rằng phải giải thích nguyên nhân nàng không ngốc bằng một lý do to tát, vui mừng kéo cánh tay của hắn trở về nhà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]