Bên kia Phó Ninh Tự lấy cổ cầm, ngồi thẳng trong đại điện, nói: “Thần thiếp vô tài, một khúc Nghiễm Lăng Tán nguyện các chư vị cười một tiếng.”
Theo thực tế mà nói, Nghiễm Lăng Tán là bài hát cực kỳ đòi hỏi kỹ thuật, nữ tử thông thường cũng rất ít thích bài hát như vậy. Vậy mà Phó Ninh Tự lại chọn bài hát này, không chỉ hát đến xuất thần nhập hóa (tuyệt vời),mà còn phối với thi ca tự mình nghĩ ra, người xem khen vô cùng nhiệt liệt, trong lòng cũng ân thầm khen ngợi.
Tư Đồ Uyển Ngọc 囧. Vốn nàng muốn cho Phó Ninh Tự làm đệm lót cho mình, không nghĩ tới ngược lại cho nàng ta cơ hội nổi bật, cũng không xem xem mình có mấy lượng chứ. Ở đây còn có phần của nàng, cũng không thể tự lấy đá đập chân mình để người khác tới ném ngọc lấy gạch được?! (ý Tư Đồ Uyển Ngọc nói mình là ngọc còn Phó Ninh Tự là gạch)
Chỉ một khúc, lời ca ngợi bên tai không dứt, Phó Ninh Tự cho Tư Đồ Uyển Ngọc một ánh mắt khiêu khích. Tư Đồ Uyển Ngọc tức giận đến nỗi mặt cũng vặn vẹo theo, lại nghe Thuần Vu Phóng bên cạnh nói: “Ái phi giỏi cầm kỹ*, thưởng!” (* kỹ năng đàn)
Phó Ninh Tự cúi người: “Tạ ơn hoàng thượng.”
Sau khi nàng ngồi xuống, Thuần Vu Phóng lại nói: “Ái phi đã hiến nghệ, hoàng hậu cũng hiến một khúc chứ?”
Trên mặt Tư Đồ Uyển Ngọc kém chút nữa không nhịn được cười, không thể làm gì khác hơn là siết chặt tay cúi đầu, cố tình khiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-cuc-pham-tuong-cong-xin-tiep-chieu/3006261/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.