Thái hậu vội vội vàng vàng kéo Hoa Vị Miên đi trang điểm cho bà. Hoa Vị Miên đâm lao đành phải theo lao, dứt khoát dùng dược để mặt Thái hậu thoát một lớp da.
Chỉ ba ngày, Thái Hậu đã cầm gương đồng soi rồi thấy khuôn mặt xinh đẹp như trứng gà bóc của mình. Bà vô cùng vui vẻ, còn thưởng cho Hoa Vị Miên rất nhiều châu báu.
Lúc này Tư Đồ Uyển Ngọc tìm tới cửa. Bởi vì nàng ta có gan làm nhưng không có gan chịu, tìm vài thái y khuôn mặt cũng không cứu vãn được. Nhìn khuôn mặt xin đẹp kia càng ngày càng nhiều chấm đỏ, trong lòng sốt sắng đau khổ, không có biện pháp gì, đành mặt dày tới Thiên Điện.
“Ai nha!” Hoa Vị Miên cố ý lớn tiếng: “Ta quên nói, dược này đợi mấy ngày cũng không hết, không chừng còn có thể hủy dung!”
“Ngươi không thể quên những chuyện đó sao…!” Tư Đồ Uyên cắn răng nghiến lợi nói.
“Biết đó gọi là gì không?” Hoa Vị Miên lành lạnh nói: “Đáng đời!”
“Ai giúp ngươi làm vậy, thì kêu người đấy chữa cho ngươi!” Nàng chỉ sợ không làm Tư Đồ Uyển Ngọc tức chết, “Dù sao hắn cũng có tự tin thách thức kỹ thuật của ta như vậy.”
Tư Đồ Uyển Ngọc hít mấy hơi thật sâu, sau đó ngồi một bên nói: “Nói đi, ngươi muốn bao nhiêu tiền!”
Hoa Vị Miên che miệng cười, nói: “Nói tiền làm cản trở cảm tình đấy… Tùy tiện đưa mười vạn hai là được!”
Suýt nữa Tư Đồ Uyển Ngọc phun một ngụm trà ra ngoài, lỗ tai nàng (Tư Đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-cuc-pham-tuong-cong-xin-tiep-chieu/3006248/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.