Kỳ thực Hoa Vị Miên rất buồn bực, dọc theo con đường này cũng quá mức gió yên sóng lặng đi, Tên Thuần Vu Phóng kia sẽ có ý tốt mà tha cho Tôn Chính Sở sao?
Sự thật chứng minh dự cảm của nàng là đúng, ngay tại bên ngoài rừng núi Đế Khuyết, xuất hiện Đệ Ngũ đến ám sát, trước phóng độc, sau khói mù, cuối cùng thừa dịp rối loạn cướp bóc.
Vấn đề vốn rất đơn giản, nhưng Đệ Ngũ cũng không có hoàn toàn tuân theo ý muốn của chủ nhân, đổi thành quan báo tư thù(*) đánh lén trong xe ngựa Hoa Vị Miên, vốn đánh lén Hoa Vị Miên cũng không phải vấn để lớn, nhưng lại tai ương cho Hoa Vô Ưu cùng ngồi một chỗ với nàng, thân thể ma ốm của hắn làm sao chịu nổi, cho nên Hoa Vị Miên nghĩa vô phản cố(*) thay hắn cản một chưởng.
(*) Quan báo tư thù: lợi dụng việc công để trả thù cá nhân.
(*) Ngĩa vô phản cố: vì chính nghĩa, đạo nghĩa, ko do dự, ko quay đầu nhìn lại.
Huyết Ngọc anh dũng bảo hộ chủ, xông lên tấn công Đệ Ngũ lưu lại trên tay hắn hai hàng dấu răng, Đệ Ngũ vung ra Huyết Ngọc, thấy cánh tay đã muốn tím một nửa, vội vàng chạy trối chết.
Trên lưng Hoa Vị Miên trúng một chưởng, máu cũng phun đi ra, bởi vì đối mặt với Hoa Vô Ưu, máu thẳng tắp phun lên mặt hắn, hắn sợ tới mức mặt đều xanh mét, lập tức hôn mê bất tỉnh.
"Dựa vào, ngươi ngất cái gì ngất?!" Hoa Vị Miên nội thương ngoại thương: bị thương là nàng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-cuc-pham-tuong-cong-xin-tiep-chieu/3006236/chuong-110-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.