Người ở ngoài xe ngựa đồng thời lau mồ hôi lạnh vì cảnh tượng ‘Mẫu từ tử hiếu’*này.
*Mẫu từ tử hiếu: Mẹ hiền con thảo.
Tình huống như vậy vẫn kéo dài đến khi ra khỏi biên giới Tây Hòa quốc. Hoa Vô Ưu xoa mông nhỏ sưng đỏ, vừa xấu hổ lại giận dữ nhìn Hoa Vị Miên, giận mà không dám nói gì. Hắn chưa bao giờ thấy qua nữ nhân hung ác như vậy, mà nữ nhân như vậy lại còn tự xưng là nương hắn?!
“Tiểu tử, lại đây!”
Không phải bây giờ, ra lệnh.
Hoa Vô Ưu đi cà nhắc tới, giương đôi mắt đen như mực, khẽ nâng cằm, im lặng tỏ vẻ chống đối đến cùng.
Múc một chén canh đưa cho hắn, Hoa Vị Miên cười híp mắt nói: “Uống.”
Hoa Vô Ưu không nhịn được mà lui về phía sau. Khẳng định không có chuyện tốt, khẳng định không có chuyện tốt…
Xoay người muốn chạy, vạt áo lại bị người bắt được. Quay đầu lại, khuôn mặt của Hoa Vị Miên phóng đại ngay trước mắt, “Uống hay không uống?”
Một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi quỳ trên mặt đất cầu xin ta! YY thì YY, Hoa Vô Ưu vẫn không thể tránh được đành bưng chén lên, run run rẩy rẩy uống vào một hơi vật thể không rõ trong chén, chẳng qua mới một giây đã phun ra ngoài, la lớn: “Hoa Vị Miên, ngươi cho ta uống thứ gì?!”
Hoa Vị Miên gõ đầu của hắn, nói: “Ai cho phép ngươi gọi tên ta, gọi nương!”
“Tại sao?! Cùng lắm thì ngươi mười sáu tuổi, năm nay ta đã bảy tuổi, sao ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-cuc-pham-tuong-cong-xin-tiep-chieu/3006230/chuong-108-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.