Sắc mặt của Bố Thiện và Tuyền Ki lúng túng, nói: “Làm sao chủ nhân có thể bất kính với chủ nhân trước.”
“Người cũng đã chết, sao nàng biết được nói gì?”
“Với người không sống ở trần gian, như đám mây phía chân trời, vĩnh viễn không thể dừng lại!” Bố Thiện có chút kích động nhìn nàng, “Chủ nhân thật sự hiểu được sinh tử!”
Mặc dù cảm giác được người khen rất tốt, nhưng mà bắt được liền khen loạn làm mê đầu vẫn sẽ khiến cho người có chút không giải thích được.
“Chẳng lẽ các ngươi cũng giống con chồn kia sống hơn hai trăm năm sao?” Hoa Vị Miên nói ra suy đoán trong lòng.
Bố Thiện gật đầu một cái, nói: “Vâng.”
“Phù phù…” Nước mũi cũng chảy ra. Hoa Vị Miên bất nhã lau lỗ mũi, nói: “Tại sao các ngươi có thể sống lâu như vậy?”
“Có việc chủ nhân không biết, chúng ta là hậu nhân của Nữ Oa, tuổi thọ hơi dài hơn người bình thường.” Tuyền Ki nói.
Vậy còn nói hơi dài hả, Hoa Vị Miên phỉ nhổ, hơn hai trăm tuổi mà nhìn như cô nương mười mấy tuổi. Thật không biết lúc nào các ngươi mới có thể chết… Một đám lão yêu bà!
“Tuổi thọ bình thường của hậu nhân Nữ Oa ở đây đều khoảng hai trăm tuổi. Người có tố chất đặc biệt ước chừng có thể sống hơn bốn trăm năm.” Bố Thiện giải thích.
“Cho nên Quỷ Cảnh mới do hai người các ngươi trông coi?” Vẫn chưa hết, chống cằm nói: “Vậy tại sao các ngươi không tự làm chủ nhân Quỷ Cảnh?”
Bố Thiện có vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-cuc-pham-tuong-cong-xin-tiep-chieu/3006222/chuong-106-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.