Hoa Vị Miên không kiên nhẫn chờ, vì vậy nói: “Hay là thế này, nếu sau một nén nhang ta vẫn không nhìn thấy chủ tử của ngươi, ta sẽ giết một người, sau một nén nhang nữa lại giết một người, kiểu này ngươi nói thế nào?”
Cẩm Hào yên lặng, nhìn sự tàn khốc trong mắt nàng, cũng biết nàng không phải đang nói đùa, tức giận nói: “Thủ đoạn thật độc ác!”
Hoa Vị Miên che miệng cười, nói: “Ngươi cảm thấy ta quá thiện lương sao, không nằng một nén nhang giết hai người?”
“Ngươi!” Cẩm Hào giậm chân một cái, mặt nóng nảy đến đỏ, “Từ nơi này đến sơn trang nhanh nhất cũng phải mất một cây nhang rưỡi (là 3/2 cây nhang),ngươi rất không giảng đạo lý!”
“À…” Hoa Vị Miên kéo dài giọng nói, “Vậy khoảng một cây nhang rưỡi đi!”
“Không được vô lễ với khách quý, Cẩm Hào, đưa diee*n-ddaaan=llle.quuy.ddooon bọn họ tới Động Cầu.”
Âm thanh truyền ra từ mật thất cũng không tồi, nhưng Hoa Vị Miên hơi thấy lờ mờ, có phải nàng nghe thấy đồ quen thuộc gì đó?
“Đi bên này!” Cẩm Hào trừng mắt nhìn nàng một cái, xoay người đi vào một ngã ba.
Hoa Vị Miên đi theo, chỉ thấy nàng ta ở trên tường ấn xuống, một con đường trống trải liền xuất hiện trước mặt, bên trong sạch sẽ, lại còn trải thảm… Dựa vào! Nàng có hoa mắt hay không?
Dùng sức dụi dụi mắt, Hoa Vị Miên xác nhận lần nữa. Bàn dài bằng gỗ lim, mặt bàn màu xanh biếc, mặt trên bày ra bóng vải nhiều màu hình tam giác (đây như bi-a ấy ^^)!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-cuc-pham-tuong-cong-xin-tiep-chieu/3006218/chuong-106-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.