Thật là động tiên có khác. Hoa Vị Miên nhảy vào trong động, đập vào mắt là bốn lối rẽ tối đen.
Vu Bàn Nguyệt lấy bột phấn trong cây đèn trên tường, ngửi ngửi nói: “Quả ngiên là phấn hoa Tố Tử.”
“Bốn con đường, đi cái nào được?” Tông Chính Sở gỡ một cây đuốc xuống, hỏi.
Vừa hỏi như vậy, ai cũng không biết. Bốn cửa động giống nhau, cũng không khác biệt nhiều lắm.
“Không bằng mỗi người chúng ta đi một cái đi,” Hoa Vị Miên mài quyền soàn soạt, trong mắt lóe ra ánh sáng hưng phấn, “Xem ai tới nơi trước tiên!”
“Cái gì chết?” Thanh Dương cau mày.
“Là xem mà.” Hoa Vị Miên duỗi người, vừa nhìn kiểu này cũng biết là mê cung. Mặc dù nàng là một lộ si*, nhưng nàng lại rất thích mê cung. Đi mê cung không phải để nhìn sự thông minh mà là nhìn tình trạng thương nhân, nhất là giác quan thứ sáu của nữ nhân.
*Lộ si: mù đường.
“Hay là hai người tách ra cùng đi.” Thực sự Tông Chính Sở không yên lòng để nàng đi một mình.
“Không được không được, thật vất vả tìm được một trò phiêu lưu kích thích, phả mạo hiểm một mình!” Hoa Vị Miên lập tức phản đối.
Vu Bàn Nguyệt cũng bất đắc dĩ, lúc nào rồi mà nàng còn ầm ĩ. Một khi tách ra, gặp phải nguy hiểm gì, đó chính là toàn quân bị diệt, một chút phần thắng cũng không có.
Thấy ba người trầm mặc, Hoa Vị Miên trợn trắng mắt. Thật là một đám người không có tế bào lãng mạn, nếu không có tế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-cuc-pham-tuong-cong-xin-tiep-chieu/3006209/chuong-104-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.