Ánh lửa chiếu vào làm hai gò má của Hoa Vị Miên đỏ bừng, đôi mắt ánh ra hoa lửa nhún nhảy, mâu sắc hiện ra một chút lạnh nhạt, không nhìn ra chút tâm tình nào.
“Tiểu thư…” Ngọc Dạng bưng chén nước đi tới.
Hoa Vị Miên liếc nhìn nàng, nhận lấy uống một ngụm, nói: “Ngọc Dạng, ta đối xử với ngươi như thế nào?”
Ngọc Dạng run nhẹ, lập tức gật đầu nói: “Tiểu thư đối xử với nô tỳ thân như tỷ muội.”
Hoa Vị Miên cười cười, mặc kệ lời này của nàng có mấy phần thật giả, hơn hết trong trí nhớ của nàng từ trước đến nay chưa từng coi thường các nàng.
“Tuồng vui này là làm cho người dưới chân núi nhìn, cũng không biết có thể kéo dài bao lâu, nếu có chuyện gì, ngươi nhất định phải bảo vệ tốt Vô Nguyệt.”
Ngọc Dạng nhìn Hoa Vị Miên, trong chốc lát lòng nàng trống không, cuối cùng gật gật đầu nói: “Nô tỳ đã biết, tiểu thư… lần này ngươi đi, cẩn thận.”
Đến nửa đêm, mấy người thi triển khinh công, đi vào sâu trong rừng.
Bởi Vu Bàn Nguyệt đã xông qua mấy trận pháp trước mặt, vậy nên lúc đi vào cũng không bị ngăn cản nhiều lắm.
“Cẩn thận, nơi này chính là xích thủy trận.” Vu Bàn Nguyệt dừng lại nói.
Hoa Vị Miên quan sát chung quanh một chút, rừng sâu núi thẳm trước sau như một, không nhìn ra bao nhiêu manh mối, nhấc chân đi vào, bóng cây đu đưa, trận pháp đã khởi động.
Sau khi mấy người tiến vào giữa trận, đường về cũng biến mất, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-cuc-pham-tuong-cong-xin-tiep-chieu/3006199/chuong-101-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.