Có một lúc không vuốt bộ lông của Tiểu Hoa Bì, Hoa Vị Miên nhìn ngọn núi cao ở phía xa có mây mù lượn quanh , trong lòng thở dài một tiếng: Cuối cùng đã tới.
“Ngươi muốn đi chỗ đó!” Vu Bàn Nguyệt lặng yên không tiếng động đi đến phía sau nàng, trong thanh âm lộ ra một chút không chắc chắn.
“Có gì không thể?” Hoa Vị Miên nhíu mày hỏi lại.
Vu Bàn Nguyệt cười khanh khách, gan nha đầu này được nuông chiều lớn, nơi đó cũng dám xông vào.
“Nơi này là Quỷ Cảnh, không phải thành trì củaTây Hòa.” Vu Bàn Nguyệt nói: “Ngươi tin chắc toàn thân ngươi có thể trở ra?”
“Bên trong rốt cuộc có những thứ gì ta cũng không biết thì làm sao biết có thể toàn thân trở ra hay không, nhưng cuối cùng đôi khi con người phải nắm lấy vận may, vận may của ta luôn luôn tốt.” Hoa Vị Miên quay đầu lại cảm thấy thú vị.
Vu Bàn Nguyệt cười cười, chưa trả lời, một lát sau mới nói: “Ta đưa ngươi đi!”
“Không cần, đến lúc đó ta sợ còn phải phân tâm đi chiếu cố ngươi.” Hoa Vị Miên khoát tay không chút khách khí.
Lời nói thật như thế, chẳng qua không phải tài nghệ không bằng người mà là năng lực bẩm sinh có hạn.
“Hoa nha đầu, Cửu Cung Chân Nhân có cho ngươi ăn dược liệu đặc thù gì hay không?” Về bản chất riêng biệt trên người nàng, hắm thật sự là bách tư bất đắc kỳ giải*, dùng cổ trùng thử qua máu của nàng, giống như thật sự có thể hòa tan bách độc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-cuc-pham-tuong-cong-xin-tiep-chieu/3006193/chuong-100-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.