“Được rồi được rồi.” Ngọc Dạng túm lấy ống trúc và con dao nhỏ, nói: “Ta cam đoan đền đủ cho ngươi, vậy được chưa?”
“Không được!” Hoa Vị Miên nghĩa chính nói: “Còn phải thêm một chén mơ ngọt nữa.”
Ngọc Dạng méo mặt, nàng định ăn cướp sao?!
Giằng co một hồi, Hoa Vị Miên chiếm thế thượng phong, thắng được một cây sáo và một chén mơ ngọt.
Lúc này hoa mơ nở rộ trên núi Hồ Lô, Hoa Vị Miên cảm thấy đây là một vườn trái cây thiên nhiên, khi nào hết hình phạt được thả ra, nàng liền tới nơi này chiếm núi xưng vương, ôm hết thị trường hoa quả, trở thành Tây Thi trái cây trước không có sau này cũng tìm chẳng thấy.
Nhưng trên có quyết sách, dưới có đối sách, Ngọc Dạng có chủ tâm không để cho nàng sống khá giả, lên núi hái mơ hầu như đều là mơ xanh, Hoa Vị Miên chỉ ăn một quả đã chua cả mồm, nàng còn nghĩ rằng mình có thể mở hàng bán dấm chua!
Việc làm sáo giao cho Ngọc Dạng, Hoa Vị Miên hoàn toàn rảnh rỗi, một đống người ai bận việc nấy, cũng không có phần cho nàng nhúng tay, vì buồn bực, nàng đành xách giỏ lên núi hái mơ.
Thực tế Hoa Vị Miên làm giống như khỉ bẻ ngô, bẻ một cái ăn một cái, suốt từ chân núi đến đỉnh núi, cái bụng đã ăn no tròn nhưng trong giỏ lại không có thứ gì.
Tiếng chém giết bên tai vang lên không dứt, hơn nữa càng lúc càng lớn, từ trên núi nhìn xuống, quả là tầm nhìn tốt, toàn bộ chiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-cuc-pham-tuong-cong-xin-tiep-chieu/3006150/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.