“Không tuân theo quân quy, không phạt lại thưởng, ngươi có nghĩ tới hậu quả hay không?” Tông Chính Sở yếu ớt hỏi.
Hoa Vị Miên ngẩn ra, nàng là đang suy nghĩ làm cách nào để mấy người kia đoàn kết lại, lại không nghĩ tới những người khác sẽ cảm thấy như thế nào. . . . . .
“Vậy làm sao bây giờ?” Vẻ mặt Hoa Vị Miên đau khổ hỏi, nàng cũng không có bản lĩnh để giải quyết việc lớn như vậy!
Tông Chính Sở nhàn nhã nâng ly trà lên, động tác ưu nhã nhấp một ngụm, nói: “Lực bất tòng tâm.”
Xem như ngươi lợi hại! Hoa Vị Miên vỗ bàn, một tay vén áo, giận dữ bỏ đi.
Nhưng Hoa Vị Miên vừa đi ra đường, lập tức liền hối hận, nhìn vẻ mặt của Tông Chính Sở cũng biết hắn có biện pháp giải quyết vấn đề, nếu mình chịu nhận lỗi, nói không chừng hắn còn có thể giúp mình, nhưng. . . . . . Muốn nàng bỏ qua thể diện đi cầu hắn, vậy cũng không thể làm được!
“Ngươi mau buông tay! Buông!”
Nhìn một đống người vây trước mặt, Hoa Vị Miên nghe thấy thanh âm này làm sao giống như của Ngọc Dạng.
“Bổn công tử coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi, ngoan ngoãn trở về cùng bổn công tử, làm tiểu thiếp thứ mười một của bổn công tử, bảo đảm ngươi có thể hưởng vinh hoa phú quý!”
Hoa Vị Miên vừa nghe thanh âm này đã thấy khó chịu, mười phần lưu manh!
“Tiên tử tới!” Có người nhìn thấy nàng, vội vàng lui ra.
Người hai bên rối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-cuc-pham-tuong-cong-xin-tiep-chieu/3006122/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.