Hoa Vị Miên nhe răng, hướng Trần Thất cười một cái, khiến cho hắn không khỏi rùng mình.
“Tông Chính Sở, dù sao ta cũng là quân của Xa Kỵ tướng quân, theo lý nên đưa ta hồi kinh!” Trần Thất kêu gào.
Tông Chính Sở uống một ngụm trà, nói: “Chống lại quân lệnh, giết binh lính Đại Ân ta, phản quốc, đủ để ngươi chết không toàn thây rồi!”
Trần Thất trợn to hai mắt, Tông Chính Sở là đang tự nói với mình, hắn căn bản không có quyền kháng án, hắn không thèm nhìn mặt mũi Xa Kỵ tướng quân mà muốn hành quyết hắn tại chỗ!
“Không nên làm chuyện máu tanh như vậy!” Hoa Vị Miên nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Mọi người đều là người văn minh, dĩ nhiên nên chọn cách làm văn minh một chút. . . . . .”
Trần Thất lạnh sống lưng, không biết nàng muốn làm gì.
Âm trầm cười, Hoa Vị Miên cất cao giọng nói: “Có loại hình phạt gọi là lăng trì ngươi có biết hay không?”
Trần Thất không thể tin trợn to hai mắt, “Ba nghìn sáu trăm đao?!”
“Ai nha,” Hoa Vị Miên che miệng cười nói: “Người ta tâm địa thiện lương, chỉ cần cắt ba sáu đao là được!”
“Độc phụ, người dám cả gan giết mệnh quan triều đình. . . . . . .!” Lời còn chưa dứt, một chưởng liền quét qua mặt Trần Thất, đánh cho hắn ngã nhào trên mặt đất, khóe miệng còn rỉ máu, có thể thấy được lực đạo lớn đến mức nào.
“Tiếp tục ầm ĩ! Tiếp tục ầm ĩ nữa liền thiến ngươi!” Hoa Vị Miên cười đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-cuc-pham-tuong-cong-xin-tiep-chieu/3006116/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.