Bên kia, ba người mỗi người bưng một đĩa đồ ăn giữ khuôn phép đi đến góc phòng, vừa xem diễn kịch miễn phí vừa ăn đến miệng đầy dầu mỡ.
Hai người mặc dù đều không nhường nhau, nhưng cũng đều không xuất toàn lực, Vu Bàn Nguyệt thất kinh, hắn luôn luôn không tin có ma quỷ thần linh, chẳng qua trên giang hồ khi nào xuất hiện một nhân vật khó lường như vậy, y thuật chẳng những rất cao, mà trình độ dùng độc cũng ngang bằng hắn, còn võ công này, nếu đánh thật sự chỉ sợ hắn kém một bậc.
Thừa dịp hắn phân tâm, Hoa Vị Miên một cước đá vào cổ tay hắn, ly rượu tức thì bay ra ngoài.
Vu Bàn Nguyệt dừng động tác lại, khóe miệng mang theo ý cười, không nóng không vội nhìn ly rượu kia vững vàn rơi vào tay Hoa Vị Miên.
Trong phòng đã sớm một mảnh hỗn độn, đồ ăn cùng chén đĩa rơi đầy trên mặt đất, bất quá hai người cũng rất tốt bụng không lan gần đến ba kẻ đang ăn như hổ đói kia.
Cầm ly rượu, Hoa Vị Miên nhẹ nhàng cười một tiếng với Vu Bàn Nguyệt, lật tay đem ly rượu rớt trên mặt đất, sau đó giảo hoạt cười một tiếng: “Ai nha, tay lại trơn!”
Là người cùng nghề, Vu Bàn Nguyệt cũng không cấn che giấu nữa, ly rượu vừa rồi gọi tiểu nhị đưa tới có hạ độc, độc tính không lớn, chỉ làm cho người ta câm mấy ngày, chỉ vì hắn nhìn thấy một màn ở chợ kia, dùng y thuật giả danh lừa bịp luôn luôn là hành động hắn khinh thường nhất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-cuc-pham-tuong-cong-xin-tiep-chieu/3006105/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.