"Chuyến đi này của tiên tử là vì sao vậy?"
"Bản tiên tử là người trời, vốn không nên hỏi tới tục sự của phàm trần, nhưng cũng thương tiếc dân chúng thiên hạ, cố gắng một lần này. . . . . ." Nói chuyện kiểu nho nhã này quả nhiên rất không được tự nhiên, Hoa Vị Miên ngừng một chút: "Chung giáo úy, có biết trung quân ái quốc?"
Chung Minh cảm thấy kính nể, tiếng như chuông lớn, "Nguyện trung thành với vua, bảo vệ đất nước."
"Vậy có biết vì sao trung quân ở trước yêu nước không?" Hoa Vị Miên lại hỏi.
"Vua là thiên tử, vâng mệnh trời!" Chung Minh vuốt vuốt bộ râu nói.
"Cũng không phải, " Hoa Vị Miên đứng dậy bước đến trong nội đường, "Vua của một nước, nếu là người có đức hạnh tài năng, nhất định có thể định quốc an bang, suy nghĩ cho hạnh phúc và lợi ích của dân chúng, tướng sĩ không màng sống chết, vì vậy có thể bảo vệ quốc gia, nếu không, mặc cho loạn thần tặc tử nắm giữ triều cương, giết hại trung lương, ức hiếp dân chúng, thì làm sao có thể bảo vệ quốc gia? Cho nên, vua là trụ cột của đất nước, theo hiền quân, là trung, theo hôn quân, là ngu trung!"
Ánh mắt Chung Minh sắc bén nhìn Hoa Vị Miên, nhưng không có cách nào phản bác lại, hắn nguyện trung thành với vị vua đã hết hy vọng, mà Vu Lam thành đã là tòa thành bỏ. . . . . . Nhưng hắn là người lính, sao có thể vứt bỏ giáp đi theo địch?!
Hoa Vị Miên thấy hắn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-cuc-pham-tuong-cong-xin-tiep-chieu/3006095/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.