Nhưng mà Hoa Vị Miên cũng không nghe lời như vậy, dĩ nhiên, Tiểu Mao cũng không nghe lời, dù Hoa Vị Miên đã liên tục cảnh cáo nó, nó vẫn làm việc nghĩa không được chùn bước cắn chết bồ câu đưa tin của Tông Chính Sở.
Thời điểm con bồ câu thứ ba hương tiêu ngọc vẫn, Tông Chính Sở rốt cuộc không khống chế được sự lạnh lùng bạo lực của hắn nữa, thời điểm hắn cầm kiếm lên muốn xông thẳng vào ba năm tâm huyết của Thanh Dương, Đinh Tiểu Hà đột nhiên vội vội vàng vàng chạy vào, “Tướng quân, Vương tướng quân cấp báo, xin ngài đến trướng nghị sự!”
Hoa Vị Miên thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Mao, đại nạn không chết tất có phúc về sau a!
Tông Chính Sở lạnh lùng nhìn nàng, nói: “Ngươi cũng cùng đi.”
Hoa Vị Miên đi theo hắn vào trướng nghị sự.
Mấy vị tướng quân cùng phó tướng một chút cũng không để ý đến sự xuất hiện của nàng, Vương Miểu vội vàng đến trước mặt Tông Chính Sở nói: “Tướng quân, thành Vu Lam có động tĩnh khác thường!”
Tông Chính Sở nghe vậy bình tĩnh nói: “Chuyện gì xảy ra?”
“Thám tử báo lại, rất nhiều viện quân tới thành Vu Lam.” Lý Triêu Giang nói: “Đều là kỵ binh được huấn luyện tốt.”
“Bao nhiêu người?” Tông Chính Sở lời ít ý nhiều hỏi.
“Hai mươi vạn viện quân.” Vương Miểu nói.
Quân đội của Tông Chính Sở tổng cộng là hai mươi vạn người, trong thành Vu Lam có năm vạn binh lính đóng quân, hiện tại tăng thêm hai mươi vạn, vậy là hơn bọn họ năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-cuc-pham-tuong-cong-xin-tiep-chieu/3006065/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.