Hoa Vị Miên không vội kết luận, nhưng cũng không thể đợi ở chỗ này quá lâu, vì vậy nói: “Ta đi trước, các ngươi yên tâm, ta nói được làm được!”
“Tiểu thư, ngươi ngàn vạn lần đừng bỏ lại chúng ta. . . . .” Lục Hà cầu khẩn nói.
Hoa Vị Miên gật gật đầu, sau đó nói với Như Yên: “Mấy ngày này ngươi trông chừng các nàng, đừng để lộ ra sơ hở gì.”
Như Yên lập tức gật đầu một cái.
Hoa Vị Miên kéo hai người bên ngoài lều vào trong nói: “Các ngươi yên tâm, hai canh giờ nữa bọn họ mới có thể tỉnh lại, lúc đó đã đến thời gian tập hợp.”
Gật gật đầu với các nàng một lần nữa, Hoa Vị Miên mới xoay người rời đi.
Hoa Vị Miên mới vừa đi, một nam tử mặc quân phục liền tiến vào lều cỏ, sắc mặt âm trầm đến gần mấy người. . . . . .
Một đêm không chợp mắt đến sáng.
Hoa Vị Miên loay hoay lấy dược liệu thoa lên hai quầng thâm trên mắt, Thanh Dương bưng một bát thịt vụn đi vào thấy bộ dáng hữu khí vô lực của nàng, cười nói: “Tối qua ra ngoài kiếm ăn sao? Bộ dáng sao lại như thế.”
Hoa Vị Miên trừng mắt liếc hắn một cái, lười phải trả lời. Thanh Dương cũng không giận, xoay người bưng thịt ra ngoài nói: “Ta đi cho Thiên Giáp Chu ăn.”
Nhìn bóng lưng hắn, trong đầu Hoa Vị Miên tinh quang chợt lóe, vội vàng chạy theo, Hoa Vị Miên cợt nhả chạy đến trước mặt Thanh Dương: “Những chuyện nhỏ nhặt này sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-cuc-pham-tuong-cong-xin-tiep-chieu/3006029/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.