Thanh Dương phục vụ tốt xong hai con nhện liền bưng chén trở lại lều, thấy Hoa Vị Miên đang hảo hảo ngồi ở đó ăn hạt dưa, sinh lòng kinh ngạc, nhưng cũng rất bình tĩnh nói: "Trên người ngươi không ngứa sao?"
Hoa Vị Miên hưng phấn cắn hạt dưa, híp mắt hỏi ngược lại: "Tại sao phải ngứa?" Vừa dứt lời liền giật mình ngồi dậy, hoảng sợ nói: "Không phải ngươi hạ độc trong hạt dưa chứ?!"
Không đợi Thanh Dương nói chuyện, Hoa Vị Miên lại nói: "Ta biết ngay mà, ngươi làm sao có thể tự dưng để khay hạt dưa này ở đây, mau đưa thuốc giải ra đây!"
Khóe miệng Thanh Dương khẽ co quắp, hạt dưa này là chính hăn phơi ăn cho đỡ thèm.
Hắn buông cái chén trong tay xuống, nói: "Hạt dưa không có độc."
"Thật sự?" Hoa Vị Miên cực kỳ hoài nghi.
Thanh Dương phớt lờ, đi tới bên người nàng, nói: "Vừa rồi ngươi bị kiến cắn phải không?"
"Đúng vậy, ở chỗ này." Hoa Vị Miên kéo vạt áo, duỗi dài cổ cho hắn nhìn.
Nhìn cái cổ trắng nõn sạch sẽ trước mặt, Thanh Dương có chút nhức đầu, nàng đối với người nào đều là cái bộ dạng này ư, một nữ hài tử còn ra thể thống gì. . . . . . Bất quá thầy thuốc có tấm lòng của cha mẹ, người bệnh không phân biệt nam nữ.
Nhìn kỹ một chút, quả thật không có dấu vết bị cắn, những con kiến đen kia trời sinh tính hiếu chiến, không có đạo lý a. . . . . .
Thấy hắn nhíu mày, Hoa Vị Miên thẳng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-cuc-pham-tuong-cong-xin-tiep-chieu/3006019/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.