Tông Chính Sở đem Hoa Vị Miên ném lên giường, nói: “Người đâu!”
Tiểu binh bên ngoài trướng lập tức vén rèm đi tới: “Dạ, tướng quân!” Mắt vẫn không quên liếc trộm Hoa Vị Miên một cái.
Hoa Vị Miên hung hăng trợn mắt liếc lại hắn một cái, dọa cho tiểu binh sợ tới mức lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm mũi chân của mình.
“Ngươi đi gọi Thanh Dương tới đây.” Tông Chính Sở không để tâm tới động tác nhỏ của nàng.
“Vâng!” Tiểu binh lĩnh mệnh, vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Thấy người đi rồi, Hoa Vị Miên mới xoay đầu lại hỏi Tông Chính Sở, “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
“Ta đã nói rồi, ta sẽ chịu phụ trách với ngươi.” Tông Chính Sở xoay người rót một ly trà đưa tới trước mặt nàng, nói: “Kêu lâu như vậy, cổ họng cũng khô rồi!”
Hoa Vị Miên hít một hơi thiếu chút nữa không xuôi, lời này phát ra từ miệng hắn làm sao lại có cảm giác biến vị! Lại nhìn con ngươi lục sắc của hắn nhàn nhạt nhìn mình, nàng cũng không chịu thua kém đỏ mặt, đoạt lấy ly trà hung hăng ực một ngụm, hoàn hảo hắn đêm qua không có chân chính xâm phạm mình, chưa đến trình độ không bằng cầm thú.
“Nghe nói ngươi đêm qua ở trong núi bắt được một con mèo yêu, dắt ra cho ta xem một chút!” Lều vải bị vén lên, một nam tử trẻ tuổi mặc trường sam tím cất cao giọng nói.
“Phụt!” Nước trà trong miệng Hoa Vị Miên toàn bộ phun về phía hắn, nam tử áo tím thân hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-cuc-pham-tuong-cong-xin-tiep-chieu/3006005/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.