- Tiểu Huân, lúc trước con có nói muốn học võ phải không? – Bỗng dưng mặt nàng trở nên nghiêm túc
- Dạ - Tiêu Huân thành thật gật đầu, nó muốn học võ để có khả năng bảo vệ cô
- Vậy được rồi, lát nữa có người tới đưa con và Tử Vũ tới Vô Danh phái, đếnđó rồi phải nghe lời sư phụ, chăm chỉ học tập biết không?
- Cô không đi sao – Tiêu Huân nghe ra được trong lời của cô là cô sẽ khôngđi cùng mình liền hoảng loạn, chạy tới ôm chặt lấy nàng.
Hạ Lan Yên mặc cho thằng bé ôm mình, nàng ngồi xổm xuống để cân bằng chiều cao giữa hai người, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Không phải ta bỏ rơi con, cũng không phải ta không muốn đi cùngcon mà là giờ ta có việc quan trọng phải làm, sau khi giải quyết xong ta sẽ lập tức đi tìm con.
- Không thích, con đi cùng cô, bao giờ giải quyết xong việc kia thì đi học võ cũng không muộn.
Thật lòng Hạ Lan Yên cũng không muốn phải rời xa Tiêu Huân nhưng chuyện lần này có phần nguy hiểm, nàng không thể dẫn theo hai đứa bé cùng điđược, đành phải để Tiêu Huân cùng Tử Vũ đến chỗ sư thúc trước, nhưng giờ nàng phải nghĩ cách dỗ tiểu gia hỏa này đã. Mặc dù ngày thường chuyệngì Tiêu Huân cũng nghe nàng nhưng là nàng đi một bước là nó cũng nhấtkhoát theo sau, giống như sợ nàng biến mất, lúc đầu còn tưởng là thằngbé bị quá khứ bỏ rơi ám ảnh nhưng khi nàng hỏi,thằng bé chỉ nhạt miệngđáp là nó thích ở bên cạnh nàng. Lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-cua-yeu-nghiet/173926/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.