" Lão nói gì? ". Bạch Thiên Chính vẻ mặt không tin hỏi.
" Ta nói ngươi chỉ để bốn người canh giữ con bé, đương nhiên bọn ta có thể dễ dàng cứu được con bé rồi "
Lão Hoàng Dực nhấn mạnh, tay vẫn chuyên chú bắt mạch cho nàng.
" Tiểu Chi, nàng cảm thấy như thế nào? Nàng thật ngốc, ta vẫn có thể chịu được một chưởng đó, tại sao nàng lại đỡ thay ta? Điều ta không muốn nhất chính là nhìn thấy nàng bị tổn thương, nàng thật ngốc... ". Lãnh Phong ôm chặt lấy Hàn Nguyệt Chi.
Hiện tại trong lòng hắn rất sợ hãi, nàng thay hắn chịu một chưởng Hắc thần công mà đáng lẽ ra người nhận phải là hắn. Bạch Thiên Chính chắc chắn đã dồn hết tất cả sức lực vào một chưởng đó, nếu lúc này hắn mất đi nàng, sống còn ý nghĩa gì nữa.
" Ta... không sao. Phong... chàng... bị thương có nặng lắm không? Ta... muốn... xem thử ". Hàn Nguyệt Chi cố gắng nói.
" Nàng đừng cử động, để ta bảo vệ tâm mạch giúp nàng, đừng cử động... ". Lãnh Phong rối rít nói.
" Một chưởng này quá nặng, nhưng vẫn có thể cứu mạng sống con bé, chỉ có điều về sau con bé không thể sử dụng võ công được nữa ". Hoàng Dực nói.
" Ta không quan tâm điều đó, chỉ cần giữ được tính mạng của Tiểu Chi, ta không quan tâm bất kì điều gì khác ". Lãnh Phong hét vào mặt Hoàng Dực nói.
" Không thể nào!!!! ". Bạch Thiên Chính chợt bừng tỉnh hét lên.
" Ngươi vừa nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-cua-lanh-khoc-giao-chu/2525662/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.