Sáng hôm sau, Hàn Nguyệt Chi chậm rãi tỉnh dậy. Nàng quay sang bên cạnh, chăm chú nhìn người đang ôm chặt mình vào lòng.
Toàn bộ những gì tối qua sư huynh nói nàng đều nghe được toàn bộ. Tuy thânthể nàng suy yếu do độc dược nhưng tiềm thức nàng vẫn còn, nói khôngđộng tâm chính là gạt người. Nàng cứ mãi nhìn hắn như thế, cho đến khicó một giọng nói cắt ngang.
" Nàng đã tỉnh rồi sao? Có còn cảm thấy khó chịu không? "
" Không có ". Hàn Nguyệt Chi chậm rãi lắc đầu.
Nói xong nàng vẫn tiếp tục nhìn hắn, lúc này khoảng cách của hai người chỉcách có một gang tay. Lãnh giáo chủ cũng im lặng nhìn nàng, hắn chờ nàng hỏi điều nghi hoặc của bản thân. Một lúc sau.....
" Tại sao huynh lại vì muội mà làm nhiều chuyện như vậy. Muội vốn không tài giỏi, lại thên danh tiếng là..... "
Đến đây hắn nhẹ nhàng cúi người hôn lên môi Hàn Nguyệt Chi. Hắn không dámdùng sức quá lớn nên hôn phớt qua môi nàng, sau đó đỡ nàng ngồi dậy tựalưng vào lòng hắn.
" Ta cũng không biết vì sao, lần đầu thấy nàng lúc đang nói chuyện với Bạch Thiên Chính ở bìa rừng, ta chỉ cảm thấynàng rất thú vị. Lần thứ hai gặp nàng ở con suối đó, ta chỉ cảm thấy rất tức giận khi tên khốn kia luôn nhìn nàng bằng cặp mắt ham muốn. Về saulúc ta ở chung với nàng, có lẽ từ lúc đó ta đã cảm thấy thích nàng.
Đúng là thời gian nàng quen ta chưa lâu, khó chấp nhận tình cảm của ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-cua-lanh-khoc-giao-chu/2525642/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.